Những năm tháng tuổi trẻ, điều làm cha sợ nhất không phải là không có tiền, không phải là không có nhà, k phải không có xe...
.
Mà tận sâu thẳm trong lòng, cha sợ nhất: người ta không đánh giá cao mình, gia đình không tin tưởng, người thân không khích lệ, bạn bè không thấu hiểu, xã hội không tôn trọng...
.
Nhưng thật lạ đời, khi sợ đủ, và nhìn đủ, cảm nhận đủ tận cùng những nỗi sợ, những nỗi đau ... rồi tự liếm láp vết thương, tự vỗ về an ủi, tự tái sinh và phục hồi...
.
Cha lại nhìn thấy một nét đẹp khác của cuộc đời, người ta không đánh giá cao mình lại là một món quà giá trị vô cùng, chẳng ai làm phiền, chẳng ai lợi dụng, chẳng ai đến bào cho mòn rồi vứt bỏ một cách lạnh lùng vô cảm khi mình mòn đi và không còn giá trị... Người đời đánh giá thấp mình là họ đang trao cho ta một món quà: món quà của bình yên và sự tự do.
<coc>
No comments:
Post a Comment