Lạc lối? Chắc hẳn bất kỳ ai trong chúng ta cũng đã từng, đang và có thể sẽ lạc lối bất kỳ lúc nào? Tại sao xã hội ngày càng phát triển, đủ đầy, ngay cả việc tìm đường cũng trở nên dễ dàng ở bất kỳ đâu, thậm chí ở những nơi xa xôi bạn chưa từng đặt chân đến, nhờ có công nghệ bạn đều có thể giải quyết... Nhưng thật trớ trêu, dù có đủ đến đâu, chúng ta vẫn luôn có thể "lạc đường" và cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó?
Tầng lớp trung lưu của xã hội tăng cao đáng kể so với thời đại trước, nhiều trong chúng ta chẳng phải lo mấy về "ăn no mặc ấm" mà quan tâm đến "ăn ngon mặc đẹp" là chủ yếu.
Từ khi sinh ra đến khi lớn lên, chúng ta được dạy phải học - học - học - vào những ngôi trường điểm, tốt nghiệp loại khá giỏi để kiếm được công việc ổn định, rồi lập gia đình trước tuổi 30, sinh con đẻ cái, làm ông nọ bà kia, lặp lại vòng tuần hoàn của bao thế hệ trước, và cũng là vòng tuần hoàn của đa số xã hội này.
Một bản thiết kế hoàn hảo cho tất cả những người đang tham gia cuộc chơi, dường như những con đường đã được vạch sẵn, chúng ta chỉ cần bước lên vạch xuất phát và chạy một mạch theo những người đang chạy phía trước. Kẻ làm công hãy ra sức làm công để có cơ hội thăng tiến, kẻ làm chủ hãy ra sức tìm cách để mở rộng công việc kinh doanh, đàn ông phải có sự nghiệp phải giàu, đàn bà phải cố gắng lấy được thằng chồng "ngon nghẻ" trước thời hạn của tuổi thanh xuân, trẻ con thì "phải học" đủ các thứ trên đời... Và Hãy lao về phía trước!
.
Những cục đá trên đường, đôi khi chúng lại là điều cần thiết, cục đá có thể làm chúng ta ngã nhào, xây xát, thậm chí đau đớn thương tích... Nhưng có khi, nhờ cục đá chúng ta mới có cơ hội được dừng lại để nhìn thấy quang cảnh xung quanh, rồi giật mình hoảng hốt, mới biết đã chạy được 1/3 quãng đường...
Thực chất, Chúng ta là những kẻ "Sợ cô đơn", vì lẽ đó chúng ta luôn bắt chước, chạy theo, hòa nhịp vào đám đông, để có cảm giác mình không lạc lõng. Facebook đã quá thành công bởi họ cho chúng ta thứ mà chúng ta luôn khao khát - một cộng đồng, một đám đông để chúng ta được hòa vào, được thể hiện, được ngợi khen, được chê bai và phán xét... Để cảm thấy mình đang tồn tại.
Hòa nhịp vào đám đông chẳng có gì là sai trái nhưng vì cố gắng hòa nhịp vào đám đông mà quên mất bản thân mình thì quả là một cuộc đời vô nghĩa... Chúng ta chấp nhận làm những việc mà sâu bên trong chúng ta cảm thấy chán ghét mệt mỏi, chỉ vì chúng ta không muốn bị mất đám đông đó. Chúng ta đồng ý một lời nhờ vả, nhưng tận sâu trong lòng thì cảm thấy khó chịu, chỉ vì chúng ta ngại nói từ chối, có khi ta lấy lý do rằng tại vì ta tốt bụng và dễ dãi, nhưng sự thực là do ta sợ bị đánh giá - nguồn cơn chính là nỗi sợ bị cô lập khỏi đám đông hoặc mất đi mối quan hệ.
Nhưng bạn tôi ơi, những việc bạn làm đó có giúp bạn cảm thấy đủ đầy và an yên hay không? Bạn có cảm thấy bớt cô đơn khi đứng giữa đám đông ồn ào đang khoác lên một lớp mặt nạ hoàn hảo, mà đằng sau mỗi lớp mặt nạ đó có khi lại là một tâm hồn đang tức giận và tổn thương hay không? Không bạn ạ, bạn chỉ có thể an yên khi biết cách làm bạn với cô đơn, và lắng nghe tiếng nói từ sâu bên trong bạn.
Hãy biết quan tâm đến chính bản thân mình trước, đám đông chỉ là thứ yếu. Xin đừng hiểu lầm ý tôi rằng quan tâm bản thân mình trước là lối sống vị kỷ, ăn ngon, chơi đã, mặc đẹp, tô vẽ hào nhoáng... như vậy là đang sống cho con mắt của kẻ khác đó chứ. Chẳng thế mà thời nay, người ta trầm cảm và tỷ lệ tự tử nhiều đến như vậy, ngay cả đến những văn nghệ sĩ nổi tiếng với thừa thải tiền bạc, đạt đến đỉnh cao của danh vọng và luôn có đám đông vây quanh... Họ có đủ đầy và viên mãn không? Hay là cô đơn cùng cực trong chính đám đông của mình?... Quan tâm mình trước là quan tâm đến cảm nhận sâu sắc nhất của bản thân mình (lắng nghe và phân biệt với cái tôi ngã mạn), sẵn sàng buông bỏ đám đông nếu bắt buộc bạn phải lựa chọn, đừng bao giờ bỏ rơi chính mình để chạy theo đám đông...
"Bạn không cần phải đi đâu xa để tìm thành Rome, bởi thành Rome luôn ở bên cạnh bạn rồi."
Tôi là Duy Thanh, tôi luôn ở đây để lắng nghe bạn.
<Duy Thanh>
No comments:
Post a Comment