Bạn hỏi về hạnh phúc, một cậu sinh viên sẽ trả lời cho bạn hạnh phúc thế nào; một người đàn ông trưởng thành mải mê với guồng quay cuộc sống, với gia đình 4 miệng ăn đang phụ thuộc vào anh ta sẽ cho bạn biết hạnh phúc là ra sao; một đứa trẻ thơ nghộ nghĩnh và ngây thơ đang tuổi ăn tuổi chơi đôi khi bị ba mẹ đánh đòn sẽ cho bạn thấy hạnh phúc đơn giản như thể nào; một người lớn tuổi trải qua hơn nửa đời người sẽ khuyên chúng ta phải sống làm sao...
Thuở còn học sinh, những năm thời cấp 1, một bộ lắp ghép mô hình kỹ thuật làm tôi ước ao, tôi không còn nhớ rõ giá trị của bộ lắp ghép mô hình năm ấy, nhưng tôi nhớ rõ cảm giác của đứa trẻ tự ti giữa các bạn, khi tất cả các bạn trong lớp đều đầy đủ đồ dùng học tập cho môn học, cô giáo dặn rằng buổi học đầu cô châm chước, những buổi sau các bạn phải có đủ dụng cụ. Thật là, tôi cũng khá quen với việc thiếu thốn này rồi, nhưng việc ta quen cũng không làm giảm bớt đi được cảm giác tự ti mặc cảm trong trái tim của một đứa trẻ non nớt. Hạnh phúc khi đó chắc rằng là niềm vui khi lên lớp được giống như bạn bè!
Những năm đầu cấp 3, tôi luôn nghĩ rằng nếu có một dàn máy vi tính ngay tại nhà, chắc có lẽ là điều không tưởng, tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có được, bạn có thấy ngố không, bạn đang cười tôi phải không đấy :D? Tuy nghĩ rằng điều đó không thành sự thật được, nhưng lúc nào cũng ước ao, ao ước, nếu thành hiện thực thì đó chắc hẳn là điều rất rất tuyệt vời, hạnh phúc. :)))
Thời sinh viên, chỉ vì mơ ước có được con wave lậu (không có giấy tờ, 4,5 triệu gì đó thì phải) mới chân ướt chân ráo ra Hà Nội bị quả lừa đầu đời, hí hửng kiếm được quả việc làm thêm nhàn nhã mà lương hậu hĩnh, có tiền để mua được xe máy ^^. Hạnh phúc lúc này có lẽ là hứng khởi với hy vọng sáng sủa sẽ mua được xe máy đi học, đi lượn Hà Nội cho oách đây; nhưng sau khi bị lừa hạnh phúc tụt đi tí, chỉ cần lấy lại được tiền bị lừa là hạnh phúc lắm rồi ^^!
Mỗi quãng thời gian qua đi, ta lại có một ao ước Hạnh phúc khác nhau thì phải? Hạnh phúc của chúng ta có phải là những gì chúng ta chưa có được hay không? Có phải là thứ mà nhiều người xung quanh chúng ta đang có hay không? Những thứ ở trên, dù chậm hơn người khác, dù không phải ở chính thời điểm mong ngóng nhất, nhưng rồi tôi đều có được, nhưng cái cảm giác Hạnh phúc về điều có được đó cũng chẳng được lâu, có những thứ bố mẹ tôi phải cố gắng để tôi cũng có như bạn bè, có những thứ tôi phải cố gắng để đạt được. Thật là buồn cười, khi ta mải mê quay cuồng với cuộc sống để đạt đến một đích mà ta cho rằng sẽ rất Hạnh phúc và vui vẻ nhưng cảm giác ấy nó lại chẳng được lâu, đôi khi còn là cảm giác trống rỗng. Tôi bắt đầu hoài nghi về những thứ xa xăm kia, Nhà, Xe, Sang trọng, Hãnh diện, Giàu sang Phú quý, cái nhìn trầm trồ từ đôi mắt kẻ khác... cảm giác của tôi sẽ thế nào khi đạt được điều đó, và cảm giác thực sự của những người đã đạt được những điều đó là thế nào nhỉ? Không biết có thật sự là Hạnh phúc không???
Hơn một tuần nay, Hà Nội vào đợt nắng nóng nhất từ đầu hè đến giờ, nhà tôi không có điều hòa - thi thoảng bạn vẫn trêu, mày phải lắp điều hòa đi thì mới có người yêu :))). Có mỗi cái quạt "con cóc" quay chậm hơn con rùa, nó đóng đầy bụi bó lấy cái cánh quạt kêu cọt ca cọt kẹt, một phần do lâu ngày không tra dầu nữa. Khỏi phải nói bạn cũng tưởng tượng ra được cảnh mấy đêm đỉnh điểm nóng thế nào rồi nhỉ, tôi tưởng mình chịu nóng tốt lắm, nhưng mà đêm cũng dậy mấy lần vì nóng vã mồ hôi. Sáng hôm nay, Hà Nội đổ rào cơn mưa, trời dịu hơn hẳn sau những ngày nắng nóng, bình thường tôi vẫn rất thích mưa, nhưng hôm nay tôi càng yêu mưa hơn. Hẳn là trải qua những ngày nóng bức, mới thấy quý trọng cơn mưa đến nhường nào ^^. Đây cũng là Hạnh phúc phải không bạn thân mến, một sự hạnh phúc đơn giản, nhẹ nhàng, không khuấy động cảm xúc của ta lên cao trào, nhưng cũng không làm ta hụt hẫng, trống rỗng... Có đôi lúc Hạnh phúc đến cũng bình dị, tự nhiên như thế, khi ta cảm nhận một món ăn đơn giản nhưng sao hôm nay mùi vị nó ngon lành đến vậy??? Hôm nay đứng trong thang máy, giữa những người lớn đang say sưa vào chiếc smartphone để không bỏ phí khoảng thời gian đứng đợi đến nhà, ta quay sang nhìn thấy em bé đang nhìn ta mỉm cười đáng yêu, bỗng dưng... sao ta thấy vui lạ thường? Phải chăng ta đã vội vàng tìm kiếm Hạnh phúc ở nơi đâu, mà quên mất Hạnh phúc thật sự lại đến từ những điều bình dị nhất quanh ta? Phải chăng ta cảm thấy bứt rứt khi chưa có được thứ ta muốn, và sau đó ta lại không trân trọng khi có được, cho đến khi ta đánh rơi...
Tôi đã từng đọc ở đâu đó, câu như thế này: Happiness comes from simple things!
I love being silly,
as long as silly means
being honest to myself…
.
I love being imperfect,
as long as imperfect means
being perfectly what I am…
.
Because the true happiness
doesn’t come from
the everything spectacular
but it comes from
the acceptance of
everything in our life
as it is…
Bạn tôi ơi, bạn có đang là người đi tìm kiếm Hạnh phúc, bạn đang nghĩ gì? Hãy nói cho tôi biết, tôi luôn ở đây để lắng nghe bạn!
<Duy Thanh>.
No comments:
Post a Comment