Tôi vẫn nhớ như in những ngày ấy, nơi con phố nhỏ tôi lớn lên, cái ngày Tết thiếu nhi thuở đó không được đầy đủ phồn hoa như bây giờ. Chắc hẳn ai cũng nhớ cái không khí háo hức của đám trẻ con chờ đợi được đi rước đèn và phá cỗ Trung thu, những mâm cỗ nhỏ với một vài quả đơn sơ cùng chiếc bánh nướng, bánh dẻo truyền thống, bánh hình cá chép... Đứa nào nhà có điều kiện thì sắm được chiếc đèn giấy bóng xanh đỏ, còn thì cắt hộp bột giặt Daiso, ống bơ, dùng que nhọn dùi vài lỗ li ti để thoát ánh sáng, thêm một cành cây và một sợi dây treo, thế là thành chiếc đèn, thêm 1 vài chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không, Chư Bát Giới... có vẻ đơn giản nhưng như vậy cũng đủ vui Trung thu rồi.
Có năm vào đúng trận bão lớn, không thể rước đèn đúng ngày Trung thu, sau bao ngày háo hức, một cảm giác thật nuối tiếc, mỗi năm chỉ có một lần mà.
***
Trẻ con thời nay thì khác, chúng cũng háo hức và mong muốn được vui Tết, nhưng cuộc sống bây giờ và lúc trước khác xa nhau quá. Trẻ con thời nay quen với việc được cha mẹ mua cho những món đồ chơi, những loại đèn lồng đủ màu sắc, kiểu dáng và chủng loại, Trung thu cũng không còn mong ngóng những chiếc bánh nướng, bánh dẻo nhân thập cẩm như chúng tôi thời xưa nữa; những chiếc bánh truyền thống cũng dần được thay thế bằng những loại bánh hiện đại, nhiều hãng nhiều vị, cũng ngon nhưng sao cứ thấy thiếu thiếu vị gì?
Cảnh rước đèn dưới trăng, có trăng, sao, lùa theo đom đóm và những đứa trẻ vô tư vui đùa, đợi đến ngày trăng tròn nhất, trăng hiện rõ và chiếu sáng, lúc đó mới cảm nhận được rõ không khí của Tết. Bây giờ thì muốn được ngắm trăng đâu phải dễ, những tòa nhà cao tầng, đèn đường cao áp và khói bụi Thành phố dường như đã chiếm đi hết ánh sáng mơ hồ và ảo mộng của trăng rằm.
***
Trẻ con là vậy, người lớn cũng "nhân dịp" này để mang những hộp bánh, gói quà đắt tiền biếu xén và tặng cho nhau. Người tặng cho ông bà, cha mẹ, người thân, người họ yêu quý; Người đi tặng để cảm ơn; Người đi tặng sếp; Người đi tặng "cấp trên"; Người nhân dịp đi tặng để nhờ vả; Người thì không hẳn để xin xỏ, nhờ vả, hay là quý nhau, vì hầu hết mọi người đều tặng, mình cũng phải tặng không thì khác thằng khác, lạc loài thì chết...
...
Chúng ta cũng tìm đến những con phố tập nập và hòa mình vào cùng dòng người đông đúc, chúng ta dễ dàng chụp được những bức hình đẹp bằng smartphone và máy ảnh để lưu giữ lại những kỷ niệm... nhưng cũng chợt quên chóng vánh.
Trung thu thưở xưa chúng ta đâu có smartphone, chỉ có cảm nhận, những thứ đơn sơ và sự háo hức, sao những hoài niệm ta lại lưu giữ lâu đến vậy?
<Duy Thanh>