12/25/19

THƯ GỬI CON - ĐIỀU QUAN TRỌNG CON CẦN PHẢI BIẾT

"Gửi con thân yêu của mẹ,

Con à. Gần đây mẹ thấy con không được vui.

Tối hôm qua lúc mẹ bảo con làm bài tập về nhà, con đã cảm thấy phiền phức và cãi lại mẹ: "Việc gì phải ép con, mẹ có biết làm bài tập thì phải đọc sách, mà đọc sách là việc cực khổ nhất thế gian này không?"

Đương nhiên mẹ biết con ạ. Nhưng cho dù vậy, mẹ vẫn phải ép con đọc sách, cho dù việc đó có nhọc nhằn thế nào.

Mẹ đã ở trên thế gian này hơn 40 năm rồi, cách nhìn cuộc sống theo tháng năm cũng có nhiều đổi thay. Duy chỉ có quan điểm "nhất định phải đọc thật nhiều sách", mẹ tin rằng mẹ có thể giữ đến cuối cuộc đời.

Cách đây vài ngày, mẹ với vài người bạn thân trong khi tán gấu đã tính nhanh thế này:

Một đứa trẻ từ khi bắt đầu đi học đến khi tốt nghiệp đại học, trung bình mất khoảng 16 năm. Nếu như trong khoảng thời gian đó không dành bất kì khoản nào vào việc mua sách, chúng ta có thể tiết kiệm được ít nhất 50 vạn.

Vậy nhưng tại sao không nhà nào đoái hoài tới khoản tiền này, lại ép con mình cực khổ rèn giũa, tối ngày đọc sách học bài?

Đó là bởi vì: Đọc sách, là khoản đầu tư có lãi nhất của đời người. Sách chính là nguồn sáng soi tỏ con đường con đi.

Con phải tin mẹ: Đọc sách thực sự có ích.
-----------------------

Thứ nhất, mẹ tin con cũng đã biết, đọc sách giúp con trở thành người tri thức.

Ngày đi học đầu tiên, thầy giáo đã nói với con câu này. Đây cũng là đáp án chính xác nhất mà con biết sẽ phải trả lời khi được hỏi.

Nhưng mẹ nghĩ dường như con vẫn chưa hiểu được tri thức được sử dụng để làm gì, trừ việc giúp con đạt điểm cao trong các bài thi.

Vậy nên mẹ muốn bật mí với con rằng, những tri thức mà bây giờ con đang thấy chết trong đống sách vở ấy, sau này tất cả đều hồi sinh trở lại trong cuộc sống của con.

Con để ý bà hàng xóm cạnh nhà mình chứ? Con gái bà mất hơn một tuần mới có thể dạy bà cách bấm vài nút trên điện thoại. Con gái đi vắng, ở nhà không biết dùng nồi cơm điện thế nào, bà ấy mất hơn 40 phút để gọi điện cho con, hỏi khàn cả giọng mà cuối cùng vẫn không biết cắm cơm thế nào.

Những sách con đọc được trong giờ học văn, nếu như không giúp con đọc hiểu sách hướng dẫn, thì ít nhất cũng giúp con biểu đạt tốt hơn suy nghĩ của mình.

Những bài con phải đọc trong giờ học toán, có thể giúp con tính nhẩm nhanh số tiền phải trả, tiền thuế phải nộp khi mua nhà, từ đó lựa chọn phương thức thanh toán hợp lý.

Những kiến thức con đọc được trong giờ địa lý, giúp con biết được cá ở đâu ăn ngon, cà phê chỗ nào uống đậm đà.

Những kinh nghiệm con đọc được trong giờ mỹ thuật, giúp con biết được rằng phối đồ màu tím với màu vàng trông sẽ rất kinh, phối màu hồng với màu vàng trông sẽ dịu mắt hơn…

Tri thức là vũ khí, là lá chắn tuyệt vời nhất của con trong cuộc sống này. Nếu như con có tri thức, bất cứ thứ gì con cần, đều sẽ là của con.

Thứ hai, người đọc sách nhiều kiếm tiền giỏi

Khi đọc đến đây, con có thể phản bác mẹ rằng: Có người đọc cả đời, rốt cục chỉ đi làm thuê cho người lười đọc. Con cũng có thể lấy dẫn chứng về bà lão nhà bên, chỉ bán bánh rán thôi cũng có thể mua được 3 căn nhà, đọc sách có lẽ chả quan trọng đến vậy.

Nhưng con quên mất một điều rằng, tất cả những dẫn chứng con vừa nêu ra, chỉ là trường hợp đặc biệt.

Chúng ta không thể lấy những điều hiếm gặp để làm chuẩn mực cho cuộc sống. Nếu một người qua đời vì bị nghẹn cơm, liệu con có rút kinh nghiệm bằng cách khuyên gia đình mình tuyệt thực không?

Chúng ta cần nhìn nhận một thực tế rằng:

Người bán bánh rán mua được ba căn nhà là người hiếm có ở đời. Còn người đọc nhiều hiểu sâu, kiếm tiền mua 3 căn nhà, thậm chí 13 căn, trên đời này không thiếu.

Con có thể đọc được ở đâu đó rằng: Tiền không phải là tất cả. Đúng, tiền không phải là tất cả, nhưng chúng ta cần tiền.

Tiền có thể không mang tới cho con hạnh phúc, nhưng thiếu tiền chắc chắn là cội nguồn của những khổ đau.

Bây giờ con tiêu tiền của mẹ mà chẳng có chút cảm giác gì. Nhưng khi con trưởng thành, tiêu những đồng tiền bản thân con kiếm được, con sẽ thấy tiền quan trọng như thế nào.

Con có thể vì tiết kiệm một đồng mà đi bộ đến nơi làm việc.

Con có thể rất muốn nhưng vẫn không đến nhà đồng nghiệp dùng cơm, vì biết tương lai không mời lại người ta được.

Con có thể không trả được tiền thuê nhà, không biết tương lai rồi sẽ trôi dạt về đâu.

Trên đường đời không tránh khỏi những lúc khó khăn gian khổ, con có thể cảm thấy buồn, thậm chí cô đơn. Nhưng nếu có tiền, cuộc đời sẽ dễ sống hơn.

Thứ ba, đọc sách khiến con trở thành người tuyệt vời hơn.
Bữa trước mẹ dắt con nghe thuyết giảng, trên đường về nhà con đã khen người diễn giả ấy không ngớt lời. Con bảo mẹ rằng trong tương lai con muốn trở thành một người xuất chúng như người diễn giả ấy.

Mẹ cho rằng con không cần phải ngay lập tức hiểu toàn bộ những gì con đọc. Con chỉ cần biết, tất cả những gì con đọc đều sẽ bổ trợ con trên đường đời, bằng cách này hay cách khác. Những người đi trước đã dò đường giúp con rồi, con chỉ cần đi theo chỉ dẫn của họ thôi.

Họ không hiểu vở kịch này hay chỗ nào, cũng không tài nào đoán ra nổi ý nghĩa bức hoạ trước mặt.

Họ không biết đối nhân xử thế, không biết cách tha thứ cho người khác, không biết cách ăn nói.

Họ không biết cách giáo dục con cái, hoặc là đánh con khóc, hoặc là giận con quá mà khóc.

Họ mệt mỏi, kiệt sức đón ngày mới bắt đầu.

Con à, mẹ hi vọng mai này con sẽ không trở thành họ.

Không sợ con nghèo, chỉ sợ con trở thành người không có tri thức.

Không sợ con khổ, chỉ sợ con trở thành người không có năng lực.

Không sợ con khác biệt, chỉ sợ con cảm thấy cuộc đời vô vị.

Không sợ con thất bại, chỉ sợ con đánh mất niềm tin.

Nếu con không muốn những điều đáng sợ này trở thành sự thực, hãy chịu khó đọc sách.

<sưu tầm>


12/23/19

TÌNH YÊU, GIÀU SANG, VÀ THÀNH CÔNG

Một người phụ nữ ra khỏi nhà và nhìn thấy ba người đàn ông râu dài bạc trắng đang ngồi trên băng ghế đá ở sân trước. Bà không hề quen ai trong số họ. Tuy nhiên, vốn là người tốt bụng, bà nói: “Tôi không biết các ông nhưng chắc là các ông đang rất đói, xin mời các ông vào nhà ăn một chút gì đó”.
– Ông chủ có nhà không? – Họ hỏi
– Không, chồng tôi đi làm rồi – Bà trả lời.
– Thế thì chúng tôi không thể vào được.
Buổi chiều, khi chồng trở về, bà kể lại câu chuyện cho chồng nghe. Chồng bà muốn biết họ là ai nên bà ra mời ba người đàn ông vẫn chờ từ sáng vào nhà.
– Ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được – Họ trả lời.
– Sao lại thế? – Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
Một người giải thích: “Chúng tôi là 3 vị thần. Tên tôi là Tình yêu, ông này là Giàu sang, còn ông kia là Thành công. Bây giờ hai vợ chồng bà quyết định xem ai trong chúng tôi sẽ là người được mời vào nhà”.

12/8/19

RỜI KHỎI "CHỖ NGỒI" BẠN LÀ AI?

Đời người, sống là để nhận ra bản thân, rèn luyện bản thân và tự giác thay đổi bản thân. Đến bản thân mình còn không hiểu mình thì làm sao hiểu thấu được người khác, làm sao nhìn thấu được cuộc sống....

Có bao nhiêu phút huy hoàng chói sáng, sẽ có bấy nhiêu thời khắc âm thầm, mù mịt, bất kể lúc nào cũng nên nhận thức rõ bản thân, đừng cảm thấy mình nhỏ bé, cũng đừng cho rằng mình quá vĩ đại.
Có một con lừa sống trong một ngôi chùa trên núi, suốt ngày ở trong phòng xay xát kéo cối xay rất vất vả, lâu dần, con lừa cảm thấy rất chán ghét cuộc sống tẻ nhạt này.
Ngày nào chú cũng nghĩ, nếu có thể được đi ra thế giới bên ngoài, không cần phải kéo cối xay vậy thì sẽ tốt biết bao!
Không lâu sau đó, thời cơ đã đến, có một nhà sư dắt theo chú lừa xuống núi, chú lừa vô cùng phấn khích.
Xuống đến núi, nhà sư để đồ lên lưng chú lừa, sau đó lại dắt chú quay trở về chùa. Không ngờ rằng, người đi đường khi nhìn thấy chú lừa liền rẽ thành hai hàng ngay ngắn, quỳ xuống lạy chú.
Mới đầu, chú lừa không hiểu vì sao, không hiểu vì sao mọi người lại quỳ xuống lạy mình, chú rất hoang mang. Nhưng cả đường đi đều như vậy, chú lừa dần cảm thấy vô cùng tự hào, phổng mũi, thì ra mọi người lại sùng bái mình tới vậy.
Khi trông thấy có người đi qua, chú ta dương dương tự đắc đứng ra giữa đường, ưỡn ngực cong lưng, điệu bộ trông rất đắc ý.
Về tới chùa, chú lừa tự thấy mình rất cao quý, sống chết không làm công việc kéo cối xay nữa, chỉ muốn được người khác quỳ lạy.
Nhà sư bất lực, bèn thả chú xuống núi.
Vừa xuống núi, chú lừa bắt gặp con người, trong lòng nghĩ, nhất định họ đến để nghênh đón mình, vậy là lại dương dương ưỡn ngực đi ra giữa đường.
Đó là một đám người đang đi đón người thân, bỗng dưng bị chú lừa chặn đường, mọi người tức giận lao vào đuổi đánh chú lừa....
Chú lừa tức giận quay về chùa, ấm ức nói với nhà sư: "Thì ra lòng người lại hiểm ác tới vậy, lần đầu tiên xuống núi, họ thậm chí còn vái lạy con, nhưng hôm nay họ lại ra tay độc ác với con."
Nhà sư thở dài nói: "Quả đúng là con lừa ngu ngốc, hôm đó, mọi người quỳ xuống lạy là bởi trên lưng ngươi là tượng Phật, chứ không phải là quỳ lạy ngươi!"
Bất hạnh lớn nhất của đời người là không nhận thức được bản thân. Rời khỏi "chỗ ngồi" vốn có, bạn thật ra chẳng là gì.
Mỗi ngày chúng ta đều soi gương, nhưng mỗi lần soi, đã bao giờ bạn tự hỏi: "Bạn có nhận thức đúng về bản thân mình không?"
Nếu bạn giàu, thứ người khác sùng bái ở bạn có lẽ chỉ là tiền bạc của bạn, nhưng bạn lại luôn lầm tưởng rằng họ ngưỡng mộ bạn.
Bạn có quyền, cứ ngỡ người khác sùng bái mình, nhưng thực ra họ sùng bái quyền lực của bạn.
Bạn có sắc đẹp, thứ người khác sùng bái chỉ là nhan sắc của bạn ở một giai đoạn nhất định, nhưng bạn cũng lại cho rằng họ ngưỡng mộ bạn.
Điều khó khăn nhất của con người đó là nhận thức rõ bản thân, điều dễ dàng nhất cũng là hiểu rõ chính mình. Đôi khi, sở dĩ chúng ta không nhận thức được mình đó là bởi vì chúng ta đã đặt mình vào một vị trí không đúng, và tạo ra cho mình một sự hoang tưởng, ảo ảnh.
Sokrates, một triết gia người Hy Lạp cổ đại,một trong những người đã sáng tạo ra nền triết học phương Tây, từng nói: "nhận thức được bản thân, sẽ nhìn thấu được đời người."
Thực ra, triết học vĩ đại nhất không phải là nhìn nhận được thế giới, mà đó là nhận thức được bản thân, thay đổi bản thân, thử thách bản thân, có vậy bạn mới có thể bước qua được cây cầu độc mộc của cuộc đời.
<sưu tầm, ảnh: cafebiz>

LÀM SAO ĐỂ KHIẾN MỘT ĐƯỜNG THẲNG NGẮN LẠI?

Có một vị thư sinh đến hỏi thầy giáo của anh ta rằng: “Làm thế nào để đánh bại đối thủ của mình?”. Vị thầy giáo mỉm cười, sau đó liền dùng một nhành cây, vạch xuống đất một đường thẳng. Thầy nói: “Con hãy làm cách khiến cho đường thẳng này ngắn lại mà không xóa nó, trả lời được rồi hãy đến tìm ta”
Thư sinh mang theo bài toán của thầy giáo về nhà. Hắn nghĩ mãi, nhưng cũng không biết làm cách nào khiến đường thẳng kia ngắn lại mà không xóa nó đi cả. Rõ ràng là một yêu cầu vô lí.
Thư sinh giải hết 3 ngày mà không tìm ra đáp án, bèn đến gõ cửa nhà phu tử một lần nữa. Hắn nói : “Thưa thầy, con thật không biết làm cách nào khiến đường kẻ này ngắn đi cả”
Vị thầy giáo mỉm cười, sau đó lại dùng một nhánh cây khác, nhẹ nhàng vẽ một đường thẳng song song với đường thẳng kia, nhưng dài hơn đường thẳng cũ một tấc, đoạn mỉm cười: “Con xem, chẳng phải là đường thẳng cũ đã ngắn hơn so với đường thẳng mới rồi sao?”
Thầy nhẹ nhàng giải thích: “Đối thủ của con chính là đường thẳng ban đầu, con không có cách nào khiến cho họ trở nên tồi tệ hơn. Nên chỉ có một cách duy nhất, đó là khiến cho bản thân con trở nên xuất sắc hơn. Đừng quan tâm đối thủ của mình ngắn hay dài, hãy cứ trở thành đường thẳng dài nhất. Đến lúc ấy, chẳng ai có thể đánh bại được con”
Trong cuộc sống cũng vậy. Đôi khi chúng ta luôn nhìn vào những thành công của người khác và mong ước, oán hận, hoặc ghen tị. Chúng ta không thể chờ mong đối thủ bước lùi để kém cỏi hơn chúng ta, mà chỉ có cách tự nỗ lực, càng trở nên giỏi giang hơn, bản lĩnh hơn đối thủ.
Cuộc đời là những chặng đua, nếu bạn sớm hài lòng với bản thân mình. Sớm muộn gì cũng sẽ bị những đường thẳng khác vượt lên. Do vậy, thay vì hy vọng người khác thất bại, gục ngã, thì chính mình hãy đứng dậy, kiên cường vượt qua sóng gió...
 <sưu tầm> 
 

12/4/19

CÁCH ỨNG XỬ TỪ NHỮNG ĐÀN ÔNG TRƯỞNG THÀNH

1. Đừng nhìn dáo dác khi bắt tay người khác, hãy nhìn thẳng vào mắt họ.
2. Hãy học cách lắng nghe, đừng tùy tiện cắt lời người khác khi họ chưa nói xong.
3. Không tùy ý đụng vào đồ dùng của người khác khi họ chưa cho phép
4. Kiểm soát được bản thân, dù thế nào cũng đừng để uống say mèm. Hãy luôn tỉnh táo trong mọi trường hợp.
5. Trong các buổi hẹn hò, gặp gỡ, không nên cắm mặt vào điện thoại. Nếu có việc hãy giải quyết nhanh, để giữ lịch thiệp và tôn trọng mọi người có mặt.
6. Đừng để cảm xúc dễ dàng bộc phát. Hãy để bản thân lắng lại rồi nói gì thì nói.
7. Đừng nhìn vào điện thoại hay tiếp chuyện với người khác khi đang ngồi lắng nghe một ai đó. Hãy thể hiện sự tôn trọng.
8. Đừng đùa quá trớn, đặc biệt là lôi những chuyện tế nhị ra đùa. Bạn không muốn người khác đùa ác, vậy đừng làm điều đó với ai.
9. Không cần phải là người mình thích thì mới xách đồ giúp. Hãy luôn cư xử như một người đàn ông mỗi lúc thấy phụ nữ xách nặng.
10. Có trách nhiệm với những điều mà mình đã nói, đã làm. Nếu mắc lỗi, hãy đối mặt đừng đổ trách nhiệm cho bất cứ ai khác.
11. Nếu lời nói là vô ích hãy im lặng.
12. Người khôn ngoan mang tất cả tài sản vào trong đầu.
<sưu tầm>