12/17/20

LÀM VIỆC

 Cách đây vài năm, khi mới ra đời khởi nghiệp, cũng như đa số những người khác, tôi cố gắng mọi cách để có thật nhiều khách hàng và ký được nhiều hợp đồng. Khi hợp đồng nhiều lên cũng đồng nghĩa với việc doanh thu tăng trưởng, nhưng không như tôi mong đợi ngoài việc doanh thu tăng, thì mọi thứ khác đều đi xuống. 

.

Những đêm thức khuya trăn trở vì công việc lấy đi thời gian và sức khỏe. Nhiều khách hàng đồng nghĩa với việc thời gian tôi trực tiếp tương tác với từng khách hàng giảm, dẫn đến việc thấu hiểu từng người để đưa ra những phương án phù hợp nhất cho họ cũng không được chu toàn và hoàn hảo. Dần dà chất lượng hồ sơ xuất đi giảm sút và mắc nhiều lỗi. 

.

​Có đôi lúc cũng chán nản quá đi!

.

Cuộc sống là vậy, đôi khi ông trời tạo ra những "CƠN SỐT" bất chợt xảy đến để nhắc nhở ta cần chú ý và xem xét lại bản thân hãy luôn học hỏi, rèn luyện và chiêm nghiệm để phát triển mình ngày hôm nay tốt hơn bản thân mình ngày hôm qua.

.

Tôi chợt nhớ lại câu nói mà tôi học được từ Thầy Năm (web5ngay) vào cuối năm ngoái, đây cũng là câu nói đã giúp tôi thay đổi lại cách làm việc của mình: "ĐẾN VÌ THỨ GÌ THÌ ĐI VÌ THỨ ĐÓ". Bạn làm việc chỉ vì tiền, thì khi không kiếm được nhiều lợi nhuận từ khách hàng bạn sẽ k chăm sóc họ tận tình và chu đáo, thậm chí là chán nản và k cố gắng nữa. Bạn kết giao vì lợi ích thì khi thấy lợi ích k có nhiều, tình bạn cũng sẽ k còn. Bạn yêu vì sắc đẹp hoặc vật chất thì khi sắc đẹp phai tàn, vật chất k còn, bạn sẽ rời bỏ người mình yêu...

.

Mà sắc đẹp, vật chất, danh vọng, địa vị, hay lời khen... mong manh giống như bông hoa trên cành vậy, hoa chỉ đẹp một thoáng, sớm nở tối tàn, hay một cơn bão bất chợt không ai ngờ tới cũng có thể cuốn phăng chúng bay đi. Vậy hà cớ gì ta phải nhọc lòng theo đuổi nó?

.

Hơn một năm trở lại đây, tôi không cố công để mở rộng thị trường và tìm kiếm thật nhiều khách hàng nữa. Tôi quay lại và tập trung tất cả những khả năng vào những khách hàng hiện thời, và những khách hàng cũ, có thể do duyên may mà họ đến. Tôi cố gắng hỗ trợ, và làm tốt nhất có thể bằng tất cả những khả năng mà tôi và đội ngũ có. Chính vào lúc đó, tôi liên tục nhận được những lời khen từ họ. Tôi vui vì những lời khen, nhưng đó không phải mục đích của tôi, mà nhờ Sự hài lòng, Sự biết ơn, Sự hạnh phúc của khách hàng làm tôi luôn cố gắng để tốt hơn nữa. Có nhiều người trả thêm tiền và hậu tạ, tôi rất trân trọng nhưng mong họ hãy giữ phần đó cho mình, bởi Sự cảm kích chân thành họ dành cho tôi - điều đó là quá đủ rồi.

​.

​Trong tôi lại le lói hiểu thêm một chút về chữ ĐẠO.

​(Duy Thanh)




12/16/20

CẢNH GIỚI CỦA ĐÀN ÔNG

Chúng ta còn phải nỗ lực đến bao giờ? Đâu là GIỚI HẠN cuối cùng mà một gã đàn ông cần phải chạm tới?

Tất nhiên, để trả lời cho những câu hỏi này thì không còn cách nào khác là chúng ta sẽ phải nỗ lực thật sự, chiến đấu thật sự để nâng cấp bản thân đến một mức level cao hơn.

Nhưng bài hôm nay, tôi muốn chỉ cho anh em biết những dấu mốc, những CẢNH GIỚI cụ thể mà gã đàn ông bắt buộc phải trải qua, nếu hắn ta muốn bản thân mình được coi là có GIÁ TRỊ CAO (Hight Value) trong cái xã hội này.

Sẽ có những DẤU HIỆU cụ thể của bản thân khi các anh chạm tới một dấu mốc nào đó, để được xã hội công nhận và cấp CHỨNG CHỈ cho các anh. Giống như một KỲ THI LÊN ĐAI trong võ thuật vậy.

Các anh đang nghĩ đến khái niệm Alpha-male hay Realman, đúng thế không? Nhưng câu hỏi đặt ra là: Như thế nào là Alpha-male? Như thế nào là Realman? Làm sao để đạt được? Vượt lên trên Alpha-male và Realman sẽ là gì?

Tôi sẽ lần lượt giải thích cho các anh hiểu. Nhưng trước hết, tôi sẽ kể cho các anh nghe về CUỘC ĐỜI của tôi...

------------------------------------------

Tôi là con một trong gia đình khá giả, đã từng là một thằng nhóc yếu ớt, với một tuổi thơ thường xuyên bị bạn bè cùng xóm hay cùng lớp bắt nạt. Những lúc đó, tôi chỉ còn biết khóc lóc hoặc ấm ức mà chạy về nhà. Nhưng chẳng có ai để mà mách, để được vỗ về an ủi.

Bố tôi là một họa sĩ giỏi, một Nice Guy chính hiệu, ngoài việc đi làm 8 tiếng ở cơ quan và thi thoảng đi nhậu với bạn bè trước khi về nhà dọn dẹp và giúp vợ nấu cơm thì ông chẳng làm được gì khác cho thằng con trai đang ngồi thút thít ở xó nhà vì bị bạn bè bắt nạt. Tôi chỉ ước một ngày bố tôi có thể gầm lên và vặn cổ mấy thằng khốn đó. Tôi chỉ ước có những chuyến dã ngoại hay Picnic cùng gia đình. Tôi chỉ ước bố tôi có thể chơi Game cùng hoặc rủ tôi đi câu cá hay đá bóng...Nhưng ông chỉ có thể nói được những câu như: "Tao đã bảo mày rồi, đừng chơi với mấy thằng đấy nữa, lo mà học hành đi".

Mẹ tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo tư sản, nhưng lại pha chút Damaged Woman (một chút thôi nhé, nhưng cũng đủ khiến cho sợi dây kết nối giữa mẹ con tôi ngày càng xa cách). Nhưng tôi phải thừa nhận mẹ tôi là người tháo vát giỏi kiếm tiền, trẻ đẹp và có gu thời trang rất thời thượng. Bà vừa có thể nội trợ trong gia đình, vừa có thể mở một cửa hàng kinh doanh về thời trang may mặc có tiếng ngay tại nhà. Cách đây 25 năm, bà đã từng kiếm được bộn tiền đến mức thừa để mua cho chồng chiếc Dream Thái mới ra và lo cho chồng học thêm 2 bằng đại học nữa, cũng như để xây nhà và giúp đỡ anh em họ hàng thời bấy giờ. Bà khiến cho cả cơ quan phải ghen tị với bố tôi. Cả xóm cũng phải ghen tị với gia đình tôi, và đó cũng là một trong những nguyên nhân tôi hay bị lũ trẻ trong xóm bắt nạt. Những lúc đó, điều mà tôi nhận được từ mẹ cũng chỉ là những câu nói hệt như bố tôi: "Tao đã bảo mày rồi, đừng chơi với mấy thằng mất dạy đấy nữa, lo mà học hành đi" và Bonus thêm một tràng xỉ vả mắng nhiếc: "Công việc hàng ngày của tao đã đủ mệt rồi, đừng làm tao mệt thêm nữa"...

Tuổi thơ của tôi đấy! Không thiếu ăn, không thiếu mặc. Nhưng tôi thiếu cái gì thì anh em tự hiểu.

Khi những dấu hiệu đầu tiên của TUỔI DẬY THÌ bắt đầu nhen nhóm, tôi đã ý thức được rằng gia đình KHÔNG THỂ là nơi tiếp thêm năng lượng cho tôi trong giai đoạn này, mà thậm chí còn rút cạn năng lượng của tôi. Điều mà tôi thực sự cần là một người THẦY, một người DẪN DẮT, một người có thể truyền năng lượng tích cực để tôi thay đổi bản thân mình lúc này.

Và mùa hè năm lớp 7, tôi đã đăng ký đi học võ Karatedo. Lúc đó, tôi chẳng quan tâm mình có thực sự thích hay không. Tôi cũng chẳng quan tâm đến cái gọi là "Đạo Lý" của người học võ phải như thế nào. Tôi chỉ biết TẬP LUYỆN và tập luyện ngày qua ngày không biết mệt mỏi...Bởi lúc đó, trong đầu tôi chỉ là: "Một ngày, tao sẽ cho mấy thằng khốn kia biết tay và lũ con gái sẽ phải tròn mắt ngưỡng mộ tao".

Niềm kiêu hãnh của tôi, mức độ gan lỳ của tôi, cơ bắp của tôi, cái bản ngã của tôi tăng dần, tỷ lệ thuận với màu đai mà tôi đạt tới (từ đai Trắng cho đến đai Đen).

Và đúng như những gì tôi muốn, mà thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Khi cái tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu đến, ngoại hình và sức mạnh thể chất của tôi đã đạt đến đỉnh điểm sau vài năm luyện võ. Không thằng nào cùng xóm hay trong lớp dám đụng đến tôi, thằng to con nhất lớp thì bị gãy răng, thằng đầu gấu nhất trường thì bị bầm mắt khi chúng dám thách thức kẻ đã dành huy chương Vàng trong kỳ Đại Hội Karatedo cấp Tỉnh. Tụi con gái thì cứ phải gọi là trầm trồ, tôi thường xuyên nhận được những cuộc điện thoại đến nhà chỉ mong được nói chuyện mà không biết đầu dây bên kia là bạn gái nào?

Mọi thứ với tôi lúc đó có vẻ rất mãn nguyện. Nhưng, các anh em biết gì không? Tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó SAI SAI...

Những thằng không dám bật lại tôi, chúng sợ hãi 1 thì chúng ghét tôi 10. Những em gái thầm thương trộm nhớ kẻ lạnh lùng như tôi, mấy ẻm yêu tôi 1 thì mấy ẻm ghét tôi 10 vì không được đáp lại. Chưa kể là chỉ vì mấy ẻm đó lại được mấy thằng khác dành tình cảm cho, vậy nên mấy thằng đó lại càng ghét tôi. Bị ganh ghét đố kỵ, bị nói xấu sau lưng và dính vào thị phi là những gì tôi phải nhận trong suốt 3 năm cấp 3 và suốt 5 năm đại học sau đó, ngoài những ánh mắt ngưỡng mộ ít ỏi.

Khi bạn luôn cố gắng khẳng định mình, khi bạn luôn nỗ lực tốt hơn kẻ khác, khi sự háo thắng của bạn ngày càng tăng, khi hào quang của bạn làm lu mờ tất cả... Đó là lúc thế giới QUAY LƯNG lại với bạn!

Có một câu nói rất hay của một triết gia mà tôi từng được nghe: "Khi bạn trên vài người, bạn sẽ bị GANH GHÉT. Khi bạn trên triệu người, bạn sẽ được NGƯỠNG MỘ."

Hình như có gì đó MÂU THUẪN ở đây? Hay là tôi đang nhầm lẫn? Không! Các anh không nghe nhầm đâu! Lúc đó, tôi KHÔNG SAI khi đã nỗ lực hết mình như vậy, để rồi nhận lại những ánh mắt đố kỵ. Đó chỉ đơn giản là một CẢNH GIỚI mà bất kỳ thằng đàn ông nào cũng phải trải qua trong đời, khi hắn đang từng bước khẳng định mình. Và tất nhiên: "Khi bạn trên vài người, bạn sẽ bị ganh ghét".

Đó đơn giản chỉ là cảnh giới của một gã ALPHA.

Chúng ta có thể gặp những gã Alpha ở rất nhiều nơi, trong mọi lĩnh vực. Hắn có thể là trưởng nhóm trong một tập thể nào đó, hắn có thể là một VĐV đạt huy chương vàng trong một môn thể thao nào đó, hắn có thể là một nhà quản lý giỏi trong một doanh nghiệp nào đó,v...v...Và những thứ hắn đạt được phần lớn chỉ là tạo nên GIÁ TRỊ cho bản thân của hắn, còn người khác chỉ là thứ yếu!

Vậy, nếu một gã Alpha được Up-grade lên thì hắn sẽ thành cái giống gì? Tôi trả lời luôn: "Hắn sẽ trở thành REAL-MAN". Đó là cảnh giới CAO HƠN mà hắn buộc phải hướng tới nếu muốn tiếp tục khẳng định mình. Tôi đoán là các anh em đã nghe người ta nói về Real-man nhiều rồi, nhưng để hiểu sâu hơn và làm cách nào để đạt được mức Level đó thì không phải ai cũng nắm được, right?

Tôi sẽ kể tiếp câu chuyện của mình.

Bước chân vào Đại Học, tôi đã từng bị Stress khá nhiều chỉ vì những áp lực vô hình mà bản thân tạo ra, đó là những Deadline mà tôi khao khát phải hoàn thành, khao khát được chinh phục. Tất nhiên, tôi đã có những thành tựu đáng kể cho bản thân. Nhưng lại đánh mất đi những tình bạn đẹp đẽ và cả những tình yêu mà tôi không thể nào chinh phục được, thậm chí đánh mất cả sức mạnh thể chất sau những đêm thức trắng để cày đồ án...

Mọi thứ vẫn SAI. Thậm chí rất SAI! Và tôi biết rằng cần phải làm gì đó để thay đổi...

Tôi tìm đến bộ môn THIỀN KHÍ CÔNG. Và người dẫn dắt tôi chính là một trong những đệ tử giỏi nhất của võ sư Bùi Long Thành (thầy Thành là huyền thoại của khí công VN, từng là thầy dạy khí công cho đại tướng Võ Nguyên Giáp, anh em tìm trên google sẽ thấy). Tôi không dám thừa nhận mình giỏi giang gì, nhưng tôi thừa nhận là mình rất may mắn khi gặp được những người Thầy giỏi. Nhưng có một bí mật là: "Khi bạn gặp được thầy giỏi hay quý nhân, thì bạn phải là người như thế nào để họ có thể lộ tướng và sẵn sàng chỉ bảo cho bạn?" - Tôi sẽ giải đáp bí mật này vào cuối bài khi nói về cảnh giới cao hơn, vượt trên Realman.

Những năm tháng ngồi Thiền, tôi đã loại bỏ tất cả những tạp niệm, ham muốn ra khỏi đầu. Cảm giác lúc đó nhẹ nhàng và dễ chịu vô cùng. Hãy tưởng tượng tâm trí anh như một cốc nước đầy cặn bẩn. Những chất tạp nham đó do xã hội gieo vào đầu anh, hay do bản thân anh dung nạp vào. Càng khuấy động, cốc nước sẽ càng đục và tâm trí anh càng hỗn loạn. Vậy hãy ngồi yên, tĩnh lặng hít thở sâu xem điều gì xảy ra? Những cặn bẩn sẽ lắng xuống, cốc nước dần trở nên trong suốt có thể nhìn xuyên qua và phản chiếu lại tất cả những gì xung quanh nó...

Đó là lúc anh sẽ nhìn thấu bản thân mình, anh sẽ biết mình là ai và mình cần gì. Đó là lúc anh sẽ nhìn rõ những gì xảy ra xung quanh, anh sẽ hiểu được bản chất loài người và cách mà thế giới này đang vận hành..v..v...

Ồ không, đừng nghĩ tôi giống như ông Phật ngồi Thiền 49 ngày dưới gốc Bồ Đề để rồi giác ngộ! Nó không ghê gớm đến mức anh có thể đọc được suy nghĩ của người khác hay nhìn xuyên tường đâu. Đó là những điều tất yếu mà một người trưởng thành chợt hiểu ra khi hắn ta đủ ĐIỀM TĨNH. Và không nhất thiết anh phải tập Thiền giống như tôi, anh có thể làm bất kỳ điều gì mà anh đam mê, miễn sao nó khiến cho tâm trí anh trở nên tĩnh lặng như cốc nước trong là được. Một số người sẽ đam mê đọc/viết sách, một số người đam mê cây cảnh, một số người đam mê dã ngoại, một số người đam mê hội họa, âm nhạc...v...v...Và cho dù anh tập trung làm điều gì với sự đam mê, thì sẽ có 2 trạng thái xảy ra: Một là đầu căng như dây đàn để cố gắng hoàn thành nó, càng làm càng mệt. Hai là đầu óc thoải mái vô cùng, càng làm càng khỏe càng hứng thú và càng hiệu quả. Trạng thái thứ hai chính xác là trạng thái của Thiền!

Đừng nghĩ tôi lạc đề, tôi đang chỉ cho các anh cách để trở thành Realman đấy. Để nâng cấp bản thân trở thành Realman. Điều cốt lõi là anh phải có được khả năng THẤU CẢM. Hiểu đơn giản là muốn trăm trận trăm thắng thì phải "BIẾT MÌNH BIẾT NGƯỜI". Tâm trí của anh càng TRONG SẠCH và TĨNH LẶNG thì khả năng thấu cảm của anh càng cao, chẳng phải đó là tác dụng của Thiền mang lại là gì?

Một nhà Quản Lý giỏi đến cấp độ Alpha trong công ty, khi có được khả năng thấu cảm hắn sẽ dần trở thành một CEO, một Leader được nhiều người kính nể thay vì làm một nhà Quản Lý bị cấp dưới thù ghét. Bởi hắn biết cách truyền cảm hứng cho nhân viên thay vì áp đặt họ. Lúc đó hắn là Realman!

Một VĐV giỏi thay vì chỉ cố gắng dành giật tấm huy chương Vàng cho riêng mình để làm kẻ Alpha đứng đầu. Khi thấu cảm, hắn sẽ biết cách chia sẻ kinh nghiệm và thành quả cho đồng đội, giúp đỡ những người yếu hơn và tự hào khi thế hệ sau giỏi hơn mình. Lúc đó hắn là Realman!

Một người đàn ông trong gia đình, thay vì tỏ vẻ gia trưởng áp đặt hay bỏ mặc vợ con, cho dù hắn là một gã Alpha cơ bắp, kiếm ra tiền. Khi thấu cảm, hắn sẽ hiểu nhu cầu và cảm xúc của từng thành viên trong gia đình ra sao để kịp thời điều chỉnh và dẫn dắt. Khi đó hắn là Realman!

Vậy khả năng THẤU CẢM phải chăng là sự "Thấu hiểu cảm xúc của con người một cách tinh tế"? Tôi sẽ nói rõ hơn cho các anh hiểu, vì đây là thời khắc nhạy cảm. Ngay lúc này, lại phát sinh một vấn đề mâu thuẫn giữa cái gọi là LÝ TRÍ và CẢM XÚC. Đàn ông chúng ta phần lớn thiên về Lý Trí, còn đàn bà phần lớn thiên về Cảm Xúc. Các anh không thể dùng lý trí để phán xét và tranh luận với một mụ đàn bà đang lên cơn điên chỉ vì mụ ta đang đến tháng và cảm xúc đang bùng nổ, right?

Những gã Alpha mới chỉ đạt đến cảnh giới maximum của LÝ TRÍ và THỂ CHẤT, là những thứ bề ngoài, hắn hiểu rất rõ 1 mặt của đồng xu. Realman sẽ hoàn thiện cả về mặt CẢM XÚC và LINH HỒN, là những thứ bên trong. Hay nói cách khác, Realman là kẻ nắm trọn 2 mặt của một đồng xu, hắn hiểu rằng nhân tố CON NGƯỜI rất phức tạp, không đơn giản chỉ là 1+1=2. Hắn hiểu rằng ma trận của cảm xúc ghê gớm nhường nào, bởi hắn đã từng vật vã dùng lý trí để thoát ra... Còn nếu anh chỉ sống duy nhất dựa vào cảm xúc Khóc-Cười, Nóng-Lạnh, Yêu-Ghét vô tội vạ mà không thể kiểm soát nổi, thì tôi nói thẳng: Anh chỉ là một gã VÔ DỤNG theo đúng nghĩa đen.

Nhưng nếu tôi có thể dùng LÝ TRÍ để giải đáp tường tận cho các anh hiểu được CẢM XÚC của con người phức tạp ra sao thì bài viết này cũng chỉ đáng vất vào sọt rác. Có những thứ không thể diễn đạt bằng lời, cũng không thể nhìn bằng mắt thường. Các anh chỉ có thể CẢM NHẬN và TIN TƯỞNG. Đó là lúc các anh phải có thêm khả năng THẤU CẢM để nhìn thấu và kiểm soát cảm xúc của mình và kẻ khác để điều chỉnh hành vi. Khả năng đó càng cao thì cái CHẤT Realman của các anh càng lớn. Vậy nên có Realman this và Realman that đấy nhé.

Vậy Realman có phải là CẢNH GIỚI cao nhất của một gã đàn ông?

Để tôi nói cho các anh biết, khi các anh còn HAM MUỐN sẽ đạt được bất cứ điều gì đó VĨ ĐẠI hơn, là lúc các anh chắc chắn sẽ THẤT BẠI và tụt dốc! Tôi cá là các anh CHƯA BAO GIỜ nghe một gã nào như tôi dám thở ra những điều như này đâu, để tôi nhắc lại nhé:

"Khi các anh còn ham muốn sẽ đạt được bất cứ điều gì đó vĩ đại hơn, là lúc các anh chắc chắn sẽ thất bại và tụt dốc!"

Vậy làm cách nào để vượt qua CẢNH GIỚI của Realman?

Biết gì không? Mọi ham muốn luôn xuất phát từ sự tham lam. Mà tham thì sẽ thâm! Trong đạo Phật có một câu như thế này: "Vô công dụng hạnh tự nhiên thành", nó là cái gì vậy?

Tôi sẽ kể tiếp về cuộc đời của tôi, đây là bước chuyển đổi quan trọng mà tôi không thể quên. Nếu anh có thể kiên nhẫn đọc đến đây, thì tôi xin chúc mừng. Sắp có một món quà vô giá mà tôi sẽ trao tặng cho anh đấy!

Nhớ đoạn trước tôi đã nói gì không? Khi tâm trí anh trong sáng như một cốc nước đã lắng cặn thì anh sẽ nhìn thấu mọi điều, vì đó là lúc khả năng THẤU CẢM của anh được khai mở. Khi khả năng này cao hơn, anh sẽ thấy và cảm nhận được những điều mà người khác không thể thấy. Như một nhà ngoại cảm với giác quan thứ 6 nhạy bén. Đọc đến đây các anh có tin hay không thì tùy! Nhưng hãy quan sát những đứa trẻ con ngây thơ và trong sáng, tâm trí của chúng như một tờ giấy trắng. Điều đặc biệt là chúng có thể học hỏi nhanh hơn người lớn rất nhiều, chúng cảm nhận rõ cảm xúc của người lớn đang vui hay buồn, chúng có khả năng sáng tạo vô biên. Ai có con nhỏ chắc chắn sẽ hiểu điều tôi nói! Một số đứa trẻ sinh ra đã sở hữu những khả năng mà người lớn phải chịu thua, chúng có thể nói được nhiều thứ tiếng hoặc chơi nhạc mà không cần qua trường lớp đào tạo nào..v..v...

Trẻ con là những thiên tài. Nhân chi sơ tính bản thiện, nhưng càng lớn chúng sẽ dần đánh mất đi những khả năng đó nếu không được rèn luyện trong môi trường tốt. Những thứ rác rưởi mà truyền thông và xã hội nhồi vào đầu chúng nhằm biến chúng thành bầy cừu là nguyên nhân làm cho ly nước tâm trí của chúng trở nên vẩn đục, đầu óc trở nên ngu muội và tàn ác...

Bản chất của Thiền, không phải là RA ĐI để tìm chân lý. Bản chất của Thiền chính là TRỞ VỀ để hội nhập với CON NGƯỜI THẬT của mình, không cần cố gắng, thậm chí là PHI NỖ LỰC. Khi anh là chính mình, khi anh THỰC SỐNG với giây phút HIỆN TẠI mà không bị tạp niệm hay những vấn đề thuộc về QUÁ KHỨ hay TƯƠNG LAI cuốn anh đi, khi linh hồn anh cột chặt với thể xác, khi tâm trí anh sáng trong như ly nước, khi anh luôn tâm niệm sẽ cống hiến những điều tốt đẹp cho đời mà không cần ai phải biết, cũng không cần ai nhớ ơn hay đáp trả, anh cho đi giá trị của mình một cách HÀO SẢNG. Là lúc cái TỰ NHIÊN BIẾT phát sinh, là lúc mọi điều kỳ diệu sẽ đến, anh sẽ học mọi thứ nhanh gấp nhiều lần người thường, anh sẽ làm được những điều không tưởng, anh được sống giữa TÂM BÃO của cuộc đời là nơi BÌNH YÊN nhất để anh có thể dễ dàng quan sát vạn vật xung quanh đang quay cuồng và những kẻ ngu muội khác đang khổ sở mà không thể nào thoát ra, anh có thể hoá thân thành ĐẠI BÀNG để bay cao vượt trên cả cơn bão...Đấy chẳng phải NIẾT BÀN nơi trần thế là gì?

"VÔ CÔNG DỤNG HẠNH TỰ NHIÊN THÀNH" chính là như vậy đấy!

Các anh không tin tôi sao? Khi tâm trí thoải mái, tôi có thể làm một bài thơ chỉ mất 5-10p, tôi có thể sáng tác một ca khúc chỉ sau một đêm, tôi có thể học chơi thành thạo Guitar chỉ mất vài tháng, tôi có thể SEX với người tình của mình trong vòng 1-2h đồng hồ....Và nhiều điều kỳ diệu nữa mà tôi không tiện kể ra đây vì có thể làm các anh choáng ngợp và hoang mang.

Tất cả những điều đó tôi không bao giờ có được trước khi học Thiền, hay chính xác hơn là trước khi tâm trí của tôi được THANH LỌC.

Đó là lúc Mindset của anh sẽ được khai mở, khả năng sáng tạo của anh sẽ vô hạn. Anh có biết tại sao thế giới này phát triển đến nền văn minh như bây giờ không? Đó là do khả năng SÁNG TẠO của con người mà động vật không hề có, nhờ khả năng này mà chúng ta có thể tạo ra những thành tựu mới để nâng cao chất lượng cuộc sống. Sáng tạo sẽ xảy ra khi con người ở trạng thái THƯ GIÃN đầu óc, giống như Newton ngồi dưới gốc táo rồi nảy ra định luật hấp dẫn hoặc Ác-si-mét ngồi trong bồn tắm rồi nảy ra định luật về lực đẩy của chất lỏng. Đó là những thứ mà họ không tìm ra khi vò đầu bứt tóc trong phòng thí nghiệm. Hay như Phật Thích Ca ngồi thiền thư giãn dưới gốc Bồ Đề thì mới đạt đến trạng thái giác ngộ đấy.

Thuở ngồi ghế nhà trường, tôi hay gặp những bài toán khó mà ngồi cả đêm không giải được, cho đến khi tôi gấp hết sách vở lại lên giường đi ngủ thì mọi thứ tự nhiên nảy ra trong đầu, đó là lúc tôi bật dậy để nhận thành quả, các anh có thể gọi là sự THĂNG HOA cũng không sai đâu. Nhưng tôi không khuyến khích các anh chơi CHẤT KÍCH THÍCH mong tìm kiếm sự THƯ GIÃN để được thăng hoa đâu nhé. Vì thư giãn khi các anh LÀ CHÍNH MÌNH nó khác hoàn toàn với kiểu thư giãn khi các anh ĐÁNH MẤT MÌNH, nhớ cho tôi điều này!

Khi các anh vượt khỏi giới hạn của Realman, là khi các anh không còn bị phụ thuộc và giằng co giữa 2 mặt của đồng xu là CẢM XÚC và LÝ TRÍ (hay VẬT CHẤT và Ý THỨC, THỂ XÁC và LINH HỒN), là khi các anh thoát khỏi tư duy TRẮNG-ĐEN, là khi tâm trí của anh thoát khỏi NHỊ NGUYÊN để đạt tới trạng thái NHẤT NGUYÊN (Đây là khái niệm mà đạo Phật có nói tới). Thay vì phân biệt Đúng-Sai hay Phải-Trái, các anh sẽ XỬ LÝ TÌNH HUỐNG ở đời sao cho HỢP LÝ nhất có thể mà không cần phán xét. Đạo Phật gọi đó là TRÍ TUỆ BÁT NHÃ (hay Bát Nhã Ba La Mật Đa). Đó là khi 7 Luân Xa trên người các anh lần lượt được khai mở, phần này tôi đang đi hơi quá sâu thì phải? Nhưng thực chất 7 luân xa đó là 7 huyệt đạo quan trọng vô cùng, nó như 7 cánh cửa để giao tiếp giữa con người các anh và thế giới bên ngoài. Với người thường thì 7 cánh cửa này như bị kẹt cứng, nhiều người may mắn khi sinh ra đã có luân xa được mở hoặc do tác động ngoại cảnh nào đó (như điện giật, sét đánh, cận tử) cũng khiến luân xa của họ mở ra và họ có những khả năng đặc biệt hơn người. Nhưng họ khó mà làm chủ được những cánh cửa đó. Cánh cửa mở ra sẽ khiến căn nhà các anh được thông thoáng để nhìn ra thế giới tươi đẹp, nhưng nếu không biết cách đóng lại lúc mưa gió hoặc bụi bẩn độc hại thì sẽ ra sao? Các anh hiểu ý tôi chứ? Nhiều người đã đánh mất đi những khả năng trời ban do lạm dụng năng lực quá nhiều và truy cầu sự nổi tiếng để rồi gặp HOẠ. Điều mà các anh cần làm để mở luân xa là dùng chính khả năng của mình, chính NỘI LỰC của mình để đẩy những cánh cửa đó từ bên TRONG, chứ không phải sử dụng tác động lực từ bên NGOÀI. Giống như QUẢ TRỨNG nứt từ bên NGOÀI sẽ là cái CHẾT, còn khi nứt từ bên TRONG sẽ là sự SỐNG. Khi ấy, anh có thể hoàn toàn làm chủ được những cánh cửa luân xa của mình để ĐÓNG-MỞ tuỳ ý. Anh sẽ giống như một chiếc chìa khóa VẠN NĂNG có thể mở và sở hữu được tất cả mọi ổ khoá trên đời này. "TÂM SINH VẠN PHÁP" là vậy! Và để có được CẢNH GIỚI này, điều cốt lõi đầu tiên là tâm trí của anh phải...TRỐNG RỖNG!

Các anh phải cài vào đầu một chiếc CÔNG TẮC, khi nào muốn động não để tư duy thì BẬT nó lên, khi nào muốn trống rỗng để sáng tạo thì TẮT nó đi. Nói cách khác, các anh phải LÀM CHỦ được cái đầu của mình. Đừng nói với tôi rằng: "Thật khó để quên được người yêu cũ, hay làm sao để khỏi nghĩ đến tiền bạc hay dục vọng?" - Đơn giản chỉ là các anh chưa làm chủ được tâm trí mình mà thôi. Bộ não các anh như một chiếc tivi nhảy hết kênh nọ đến kênh kia, tiêu tốn quá nhiều năng lượng một cách vô ích mà không thể nào TẮT nó đi, thậm chí khi ngủ các anh còn bắt nó hoạt động nên mới sinh ra MỘNG MỊ và khi ngủ dậy vẫn mệt mỏi. Sẽ thế nào nếu anh có chiếc Remote dành cho não bộ?

Trạng thái cao hơn Realman, tôi tạm gọi đó là Spiritual Artist (Nghệ sĩ tâm linh) là khái niệm mà Thầy tôi thường nhắc tới. Khi tâm trí của anh vượt trên CẢM XÚC và LÝ TRÍ không có nghĩa là anh sẽ vứt bỏ nó, mà anh sẽ sử dụng hai thái cực này hiệu quả hơn, phối hợp chúng nhuần nhuyễn hơn, nghệ thuật hơn mà không có sự phân biệt hay tách rời, giống như việc anh cầm đồng xu đi mua một món đồ xứng đáng mà không cần bận tâm 2 mặt đồng xu đó in hình thù ra sao. Để rồi cuối cùng, kẻ chiến thắng trên đường đua không phải là kẻ nhanh nhất hay mạnh nhất. Mà là kẻ LINH HOẠT nhất, nhiều KINH NGHIỆM nhất và xử lý tình huống HỢP LÝ nhất. Bản thân hắn ta cũng không thèm quan tâm Thắng-Thua là cái mả mẹ gì, vậy mà hắn làm mọi thứ rất là NGHỆ THUẬT mà thậm chí nhẹ như lông hồng, trong khi kẻ khác còn mải nghĩ cách làm thế nào để thắng cuộc đua thì hắn đã biết rằng: “Cuộc đua này có đáng để hắn tham gia hay không?”. Nên đôi khi, hắn chẳng làm gì mà vẫn THẮNG!

Đến đây, các anh có thể hiểu tại sao giới NGHỆ SĨ lại có sức hấp dẫn lớn đến như vậy phải không? Một chân lý, hay đơn giản chỉ là một câu nói xàm mà được nâng lên tầm NGHỆ THUẬT thì nó ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn. Hãy thử lồng nó vào một bài thơ hay một bản nhạc là biết ngay. Nếu đi tán gái mà anh nói: "Cặp đùi của em ngon quá" là anh có thể ăn vả ngay lập tức. Nhưng nếu đọc thơ: "Ước gì em hóa con trâu, anh là con đỉa anh bâu lên đùi" Thì nàng có thể khoái chí mà cười sằng sặc đấy! Nghệ thuật giống như con dao hai lưỡi, ngoài sức mạnh mềm nó mang lại, nó còn mang sức mạnh HỦY DIỆT để thao túng con người. Chỉ cần một bản RAP nghe lọt tai nó có thể hủy hoại cả thế hệ trẻ nếu nó ẩn chứa những thông điệp thổ tả. Tôi thường gọi đó là lũ NGHỆ SĨ NỬA MÙA chứ chả phải NGHỆ SĨ TÂM LINH cái mả mẹ gì. Chỉ là một lũ ăn tàn phá hại núp bóng "nghệ sĩ" mà thôi, bọn này đông nhan nhản.

Để đạt cảnh giới THỨC TỈNH của "Nghệ sĩ tâm linh", thì điều cốt yếu là cái tâm trí của anh phải SẠCH. Hoặc lúc này tâm anh nó sạch và anh cho ra tác phẩm để đời thì anh là NGHỆ SĨ TÂM LINH, lúc khác tâm anh vấy bẩn để rồi cho ra tác phẩm vớ vẩn độc hại thì anh là NGHỆ SĨ NỬA MÙA. Hãy nhìn vào những người nghệ sĩ tầm cỡ như Bethoven, Mozart, hay Leonadvanhxi...Tác phẩm của họ lưu truyền muôn đời, mà luôn có giá trị cao là vậy. Hãy nhìn vào nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, khi những ca khúc của ông ấy khác biệt hoàn toàn so với nhạc thị trường rẻ tiền như bây giờ.

Vậy các anh đã hiểu cảnh giới vượt trên Realman là thế nào chưa? Thực ra nó là cảnh giới chung của loài người đấy. Nhưng hầu như chỉ đàn ông mới có thể đạt được còn phụ nữ thì khó vô cùng, nếu không muốn nói là KHÔNG THỂ! Vậy nên đạo Phật mới nói rằng: Phụ nữ phải tu 9 kiếp mới được làm đàn ông. Các anh may mắn lắm đấy! Đó là lý do tôi sẽ không viết về đề tài "CẢNH GIỚI CỦA ĐÀN BÀ", đề tài này nên để em gái nào đó nuốt đủ Redpill viết tiếp thì sẽ hợp lý hơn!

Đến đây thì KẾT BÀI được chưa nhỉ? Ồ, tất nhiên là CHƯA! Tôi biết các anh còn muốn đọc tiếp và tôi vẫn còn muốn viết tiếp...

------------------------------------------

Phần tiếp theo tôi sẽ dẫn chứng cụ thể hơn cho các anh thấy rõ về 3 cảnh giới mà tôi đã viết đó là: Alpha-male, Realman, Spiritual Artist.

Các anh được nghe nhiều về chữ NHẪN rồi phải không? Đó là một trong những ĐẠO LÀM NGƯỜI mà "Các Cụ" vẫn dạy chúng ta. Nhưng nếu các anh mới chỉ dùng được chữ NHẪN, thì tôi nói thẳng là các anh mới chỉ đạt cảnh giới Alpha-male mà thôi, đó là lúc anh kiên nhẫn để đạt được thành tựu vượt trên người khác, nhưng đổi lại anh có thể bị ức chế, căng thẳng, stress và bị người ta thù ghét, anh thậm chí có thể thù ghét chính bản thân mình và rơi vào trạng thái "Tự huỷ diệt" như Pill từng nhắc tới. Vậy chữ cao hơn chữ NHẪN là chữ gì?

Đó là chữ HÒA.

Không phải ngẫu nhiên mà ngôi vị cao nhất trong Chùa là HÒA THƯỢNG đâu các thí chủ ạ. Đó là lúc anh đạt cảnh giới Realman. Anh có thể hòa nhập tốt với cộng đồng mà không sợ bị ghét bỏ hay đố kỵ vì tài năng của mình, anh có thể THẤU CẢM được bản thân mình và những người khác để hòa hợp với họ. "Dĩ hòa vi quý" là vậy đấy!

Tuy nhiên, nếu lạm dụng chữ HÒA, có thể khiến bản thân anh gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Sẽ ra sao nếu anh cố gắng "hòa hợp" với tên tội phạm điên khùng đang cầm súng dí vào đầu anh? Sẽ ra sao nếu anh cứu một con rắn độc để rồi nó quay lại cắn chết anh, giống như câu chuyện một lão Hòa Thượng nọ nói rằng: Bản chất của rắn là cắn người, còn bản chất của ông ta là cứu độ chúng sanh, để rồi phải trả giá bằng tính mạng của mình. Cứu mình chưa nổi thì cứu được ai bây giờ? Anh có giỏi thì đi mà cứu độ mấy mụ Single-mom ngoài kia kìa. Vậy chữ cao hơn chữ HÒA là gì?

Đó là chữ TÙY.

"Tùy cơ ứng biến" là điều mà chỉ Spiritual Artist mới làm được. Bởi đó là kỹ năng xử lý tình huống ở đời, bất chấp đúng sai, bất chấp đạo lý. Nhưng nó lại HỢP LÝ vô cùng! Đó là những gã không tự giam hãm mình trong đống sách vở, hay đóng cửa kín mít để ngồi gõ mõ trong chùa, hắn không bị chi phối bởi lý trí hay cảm xúc, sức SÁNG TẠO của hắn là vô biên, khả năng THỰC CHIẾN của hắn là vô hạn. Hắn cũng TU, nhưng không phải TU HÚ, mà là TU GIỮA ĐỜI THƯỜNG. Hắn không cần phô trương sức mạnh, hắn không cần làm màu làm mè, hắn không màng danh vọng hay tiền bạc, hắn thoắt ẩn thoắt hiện "Tùy duyên hiển tướng", chẳng ai đoán được hắn sẽ làm gì, bởi vì những pha xử lý tình huống của hắn là NGẪU HỨNG TỨC THÌ, biến hoá khôn lường. Hắn không dễ bị ảnh hưởng bởi tâm lý ĐÁM ĐÔNG, nhưng hắn có thể chơi với đủ thành phần trong cái đám đông đó, hắn ngồi uống trà với Vua hay ngồi xó chợ với lũ Cái Bang cũng đều giữ tâm thái cân bằng hào sảng, không phân biệt, không gợn sóng, mà đối xử tuỳ theo thái độ và trình độ của kẻ đối diện. Hắn giúp đời mà chả ai biết. Hắn chẳng nhận làm Thầy của ai, mà "Hữu xạ tự nhiên hương". Hắn khiêm nhường và trân quý vạn vật trên thế gian, luôn giữ tâm thế là HỌC TRÒ thì cái sự học của hắn chỉ dừng lại khi tắt thở. Vì thế mà bản thân hắn luôn được nâng cấp lên từng ngày, từng giờ... Nhưng hắn hiểu rằng những kiến thức, những khái niệm trong kinh sách, những kinh nghiệm từ người đi trước mà hắn được học, những trải nghiệm của bản thân hắn trong quá khứ...Chẳng qua chỉ là CÀNH CÂY dưới chân của chú chim nhỏ bé, để chú chim ấy dùng làm ĐIỂM TỰA trước khi bay lên. Khi đã tung cánh THĂNG HOA lên bầu trời một cách TỰ DO, thì chú chim đâu cần cái cành cây đó nữa? Sẽ thật nặng nề nếu anh còn buộc những thứ đó vào chân. Đó là lúc anh không còn CHẤP TRỤ nữa, đó là lúc anh phải BUÔNG BỎ và chỉ giữ lại LÒNG BIẾT ƠN vô hạn...

Các anh đã thấy mình trong đó chưa? Các anh đã biết phải làm gì chưa?

Viết đến đây, tôi lại nhớ đến 2 nhân vật trong bộ phim nổi tiếng "7 VIÊN NGỌC RỒNG" đó là Songoku và Vegeta.

Một kẻ kiêu hãnh như Vegeta luôn nỗ lực hết mình với sự KIÊN NHẪN cực độ để đạt đỉnh cao vượt lên trên Songoku nhưng hắn KHÔNG BAO GIỜ đạt được. Hắn luôn thua Songoku một bậc chỉ vì mang lòng đố kị, tham lam và ích kỷ. Nhưng tôi không thể phủ nhận sự nỗ lực khủng khiếp của Vegeta. Có thể nói hắn là một Alpha-male chính hiệu. Tuy nhiên, mindset của hắn đã dần thay đổi vào những phần cuối, hắn đã biết chiến đấu vì người khác, hắn đã biết vứt bỏ lợi ích cá nhân để nghĩ cho tập thể. Và sức mạnh của hắn đã lớn mạnh hơn rất nhiều khi hắn dần trở thành Realman.

Còn Songoku thì khác, hắn đã có tố chất Realman ngay từ bé. Hắn yêu thương và "Dĩ hòa vi quý" với những người hắn gặp, thậm chí có thể cảm hóa chính kẻ thù của mình, chữ HÒA cũng chính là điểm yếu của hắn khiến hắn không ít lần gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, chính cái tâm trí "Trong sáng thánh thiện như trẻ con" đã nhiều lần cứu sống hắn, khi mà những vị thần cũng phải nể trọng và ban cho hắn sức mạnh. Songoku có thể cười hòa nhã với bất kỳ ai hắn gặp với tâm thế thoải mái vô cùng và một nguồn năng lượng dồi dào, hắn truyền cảm hứng sống cho tất cả mọi người. Thực ra hắn đã mang trong mình tiềm năng để trở thành Spiritual Artist, và CẢNH GIỚI này bộc lộ rõ nhất khi hắn đạt đến trạng thái cuối cùng đó là Ultra Instinct Infinity, vượt trên Super Saiyan. Đó là khi đầu óc hắn hoàn toàn TRỐNG RỖNG và toàn thân hắn thả lỏng như mất hết sức mạnh. Nhưng không, đó là trạng thái BẢN NĂNG VÔ CỰC - đến các vị thần cũng khó lòng đạt được. Hắn chỉ thua Zeno Sama-Vị thần có quyền năng tối cao nhất của muôn loài mang hình hài một ĐỨA TRẺ CON, và tính cách cũng "Vô Tư" hệt như Songoku vậy. Hắn là người duy nhất có thể "Làm bạn" với thần Zeno Sama. Hắn có thể cười xòa rất thoải mái và chiến đấu rất quyết liệt. Đi với Phật thì mặc áo cà sa, đi với Ma thì mặc áo giấy. Hắn áp dụng chữ TÙY nghệ thuật vô cùng...

Songoku may mắn khi luôn gặp những người Thầy giỏi dẫn dắt là bởi vì hắn biết khiêm nhường với lòng biết ơn vô hạn và sự chân thành tuyệt đối. Thay vì đố kị, hắn trân trọng và kính nể người giỏi hơn mình. Vậy thì có ai là không muốn truyền hết BÍ KÍP cho hắn? Mà thậm chí họ còn TỰ HÀO vì có một đệ tử như Songoku.

Cảnh báo: Các anh đừng nhầm lẫn giữa trạng thái "Cười thoải mái hào sảng" của Spiritual Artist với kiểu cười ngoác miệng ngờ nghệch của mấy thằng Simp là được. Review tiếp Dragon Ball nhé: Lão Thần Rùa trông có vẻ Simp và Need gái đẹp, nhưng lão không đơn giản và dễ hiểu đâu. Lão còn là Thầy của Songoku, một "Nghệ sĩ hài tâm linh" thật sự đấy! "CHÂN NHÂN BẤT LỘ TƯỚNG" nên tôi không đánh giá cao những gã "có vẻ" hoặc cố tạo ra Alpha hay Realman như lão võ sư Satan tóc xù. Tôi chỉ đánh giá dựa trên cái "THÀNH QUẢ" mà gã đã làm được. Nếu anh thấy một người bình thường làm được những điều phi thường. Thì có nghĩa, hắn là người phi thường mà có TƯỚNG TRẠNG bình thường!

Thực ra Akira Toriyama-tác giả của bộ phim nổi tiếng này mới chính là Spiritual Artist.

Vậy đến đây các anh đã hiểu hết vấn đề chưa? Để đạt được Alpha-male và Realman đã rất khó. Nhưng để trở thành Spiritual Artist thì khó vô cùng. Chỉ khi nào các anh bị đời nó đập cho tơi tả, thậm chí là THÂN TÀN MA DẠI. Khi các anh bình thản vớI ĐƯỢC-MẤT ở đời, để có thể mỉm cười một cách hồn nhiên. Khi các anh nhìn đời như một vở Hài Kịch thay vì Bi Kịch, thì tôi nghĩ đó là lúc điều kỳ diệu sẽ đến!

Tôi không nói các anh phải gồng mình một cách gắng gượng hay phải buông xuôi một cách bất lực. Cảnh giới này giống như việc các anh cầm nắm cát trong lòng bàn tay vậy, quá chặt hay quá lỏng nó đều sẽ rơi hết. Các anh cần phải nắm giữ nó một cách NGHỆ THUẬT.

Hãy là một người NGHỆ SĨ THỰC THỤ, sử dụng chữ TÙY và biến cuộc đời mình thành một TÁC PHẨM Ý NGHĨA mang đầy đủ màu sắc, đầy đủ cung bậc, đầy đủ mùi vị...Hãy tận hưởng thú vui được làm NGƯỜI. Thì mọi CẢNH GIỚI ở đời cũng chỉ là VÔ NGHĨA!

Cái gì phải đến sẽ đến. Dục tốc thì bất đạt! Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome. Mà có khi...

ĐÍCH TẠI ĐIỂM KHỞI HÀNH !

----------------

Bài viết này của tác giả Nguyễn Thanh Đức, một người đồng đạo tôi tình cờ đọc được. Bài viết rất hay để chiêm nghiệm và học hỏi.