9/29/20

NGÔI NHÀ HẠNH PHÚC

Một ngôi nhà ĐẸP không phải là một ngôi nhà to đùng, hoành tráng, khiến nhiều người trầm trồ, khen ngợi và ghen tị.

Một ngôi nhà ĐẸP là một ngôi nhà có "hồn", nơi đó ấm áp, có sự che chở, có tình thương yêu, có lòng bao dung và vị tha, là nơi để mỗi người chúng ta tìm về sau những mệt mỏi hàng ngày và sóng gió ngoài xã hội.

Chúng ta đang tìm gì ở xã hội ngoài kia? Tình yêu thương và sự an bình? Sự công nhận? Lời khen? Tiếng vỗ tay trầm trồ? Hay một chút đố kỵ và ganh ghét? Phải rồi, tạo hóa tạo ra cho chúng ta một bản năng để sinh tồn, đó là bản năng mưu cầu Hạnh phúc, mưu cầu Niềm vui, mưu cầu và thỏa mãn vật chất, để vươn lên bằng và hơn người khác. Điều đó không sai, vì đó là bản năng! Nhưng ngay cả khi chúng ta đủ ăn đủ mặc, bản năng vẫn không dừng lại, đó chính là vấn đề làm chúng ta không ngừng rơi vào vòng xoáy quay cuồng của Lòng tham, Đố kỵ và Đau khổ.

Thuở hàn vi, chúng ta mưu cầu một cuộc sống ngày đủ ăn 2 bữa, không cần quá no. Khi đủ ăn rồi chúng ta lại cần ăn phải ngon, mặc phải đẹp. Chúng ta cũng cần những "tấm huy chương" từ con cái và những người thân. Chúng ta cũng muốn sống trong một ngôi nhà to lớn và hoành tráng. Trong thâm tâm chúng ta có một tiếng nói luôn gào thét muốn khẳng định cho xã hội ngoài kia biết rằng "Nhìn đi, nhìn vào những gì tao đạt được đi!"

Đáng buồn thay, những thứ đó chẳng khiến ta Hạnh phúc. Thứ "Hạnh phúc" mà chúng ta vẫn nghĩ và mưu cầu, dường như chỉ là những phản ứng sinh hóa ngắn ngủi của cơ thể trong một khoảnh khắc. Khi chúng ta đạt được mục đích A -> chúng ta thỏa mãn, rồi chúng ta lại muốn mục đích B hơn nữa -> chúng ta thỏa mãn, chúng ta lại đi tìm mục đích C... rồi D, E, F... bảng chữ cái thì kết thúc ở Z, còn lòng tham của chúng ta dường như lại không có điểm dừng... Khi chúng ta đói chúng ta cứ nghĩ rằng có bữa cơm no là hạnh phúc rồi, khi chúng ta nghèo chúng ta nghĩ thoát nghèo là hạnh phúc rồi, khi con cái chúng ta thiếu thốn chúng ta nghĩ lo cho chúng đủ ăn học là tốt rồi, khi chúng ta là sinh viên chúng ta mơ về một ngày nào đó ra trường và kiếm được công ăn việc làm là đã hơn rất nhiều người rồi, khi chúng ta sống chật vật trong căn nhà trọ cấp 4 diện tích 10m2 bao gồm cả bếp nấu - giữa năm 2015 vẫn phải xách nước từ giếng để đi tắm và dội nhà xí - khi đó chúng ta chỉ mơ có một không gian riêng của đời mình là hạnh phúc rồi, khi chúng ta có mọi thứ mà lúc khổ cực chúng ta mơ chúng ta lại cần thêm xe đẹp rồi vợ xinh rồi là ông nọ bà kia... Thử hỏi chúng ta đã thực sự được sống một giây phút nào ở hiện tại này chưa? Chẳng phải hiện tại này là Sự đẹp đẽ vô cùng mà chúng ta đã từng rất khao khát, ước mong, và tự hào ở trong quá khứ hay sao? Khi mệt mỏi hãy thả lỏng người, nằm nhẹ nhàng xuống chiếc ghế, nhấm nháp ly trà nóng và cảm nhận cuộc sống này đi.

Những năm 2014, 2015, khi mới ra trường với đồng lương còm cõi, tôi sống chật vật với bữa ăn từng ngày. Có những hôm, vào những buổi trưa tan ca, khi tất cả mọi người trong cơ quan rủ nhau đi ăn, tôi một mình về nhà trong căn phòng trọ tối tăm đã cũ nát, bữa ăn chỉ duy nhất là bát cơm trắng rưới nước mắm, chan tạm bát canh dầm 1 quả sấu còn sót lại trong tủ lạnh - bát cơm chan canh cùng nước mắt. 

Tôi từng khao khát mình phải mạnh mẽ  để cố gắng vượt qua mọi nỗi đau, mọi khó khăn để vươn lên, để một ngày nào đó có những bữa cơm đủ đầy và ngon lành... Trải qua nhiều cái đích A, B, C, D... qua nhiều thử thách, biến cố và thăng trầm, tôi mới nhận ra rằng điều tôi muốn không phải là những bữa cơm ngập ngụa rượu thịt, không phải là nhà to xe đẹp, không phải là mọi thứ lóng lánh xa hoa ngoài kia. Thật kỳ lạ, tôi lại thèm bữa cơm rưới nước mắm, chan bát canh sấu chua, trong ngôi nhà nhỏ mà ở đó mọi người dành cho nhau sự ấm áp và tình yêu thương, lúc này có lẽ tôi sẽ lại rơi nước mắt - nhưng đó là giọt nước mắt của Hạnh phúc - Hạnh phúc đích thực.

<Duy Thanh> 

Gửi những người thân yêu.

 



No comments:

Post a Comment