12/22/22

ĐẤT ĐAI VÀ NHÀ Ở

ĐẤT ĐAI VÀ NHÀ Ở

.

Có nhiều quan điểm tranh luận xung quanh: "An cư - Lạc nghiệp". Nhiều người cho rằng phải sở hữu Đất đai, Nhà cửa... để có nơi ở ổn định, để có tài sản để dành, để có di sản để lại cho con cháu... Nhiều người lại cho rằng, không cần phải có một nơi ở cố định, có thể ở nay đây mai đó, có thể ở nhà thuê, hoặc mua bán thay đổi chỗ ở liên tục... Thông thường chúng ta hay quen với việc đưa ra góc nhìn, hoàn cảnh riêng của bản thân mình để áp lên thành một nhận định chung cho tất cả... An cư - Lạc nghiệp cũng sẽ được phân định và hiểu bằng vô vàn các góc nhìn, định nghĩa dựa trên thiên kiến cá nhân được hình thành trong chuỗi đời sống của từng người...

Tạm quên đi cái nghĩa từ ngữ, quên đi những luận điểm được cho là đúng đắn của mỗi bên tranh luận... 

Tìm về nguồn cội của loài người từ thời kỳ đồ đá, theo cuốn "Sapiens Lược sử loài người", trải qua các cuộc tiến hóa phát triển, qua 2 cuộc cách mạng nhận thức và cách mạng nông nghiệp... con người thể hiện mình là giống loài sống theo cộng đồng, bầy đàn với những nhóm xã hội, nhưng trong những cộng đồng đó họ cũng cần những không gian riêng tư, những không gian mang đậm bản sắc dấu ấn cá tính riêng của họ như một tập tính đánh dấu lãnh thổ - một nơi họ được "toàn quyền", được sống được suy tư để phát triển nhận thức...

.

Ở vĩ mô, có biên giới phân chia các Quốc gia, có ranh giới đánh dấu Chủ quyền. Ở vi mô có ranh giới giữa 2 nhà hàng xóm... Ông nào thò túi rác, cái xô cái chậu đặt chệch vài milimet sang nhà ông bên cạnh cái là xù lông biết mặt nhau ngay... Chúng ta có thể bảo ông này ích kỷ, bà kia xấu tính, nhưng thực chất trong GEN của tất cả chúng ta đều có tập tính này - 1 tập tính đánh dấu Lãnh thổ, 1 sự đòi hỏi KHÔNG GIAN RIÊNG trong bản năng mỗi con người. 

Trên thế giới có một thuật ngữ là "SPATIAL JUSTICE" - gọi nôm na là sự Công bằng Không gian (search wiki)... Không phải chỉ có Nhân quyền, hay công bằng xã hội, công bằng giàu nghèo... Không gian sống, không gian làm việc, không gian công cộng, không gian giao thông cũng cần phải có TRIẾT HỌC về sự công bằng của nó. Nếu không có sự cân bằng này, những không gian của đa số người sẽ phải quyết định bằng một vài suy nghĩ thiên kiến của một vài cá nhân. 

Kiến ​​trúc sư và Nhà đô thị học Liz Ogbu lập luận rằng quy hoạch công bằng không gian thành công, đòi hỏi các nhà thiết kế phải "thu hút những người không có chỗ ngồi trong bàn (những người yếu thế, ít tiếng nói) và coi họ là những người đồng thiết kế trong quá trình này".

KHÔNG GIAN RIÊNG TRONG THIẾT KẾ NHÀ Ở

Việc An cư này nó không nằm trong con chữ, bản chất của An cư là chúng ta mưu cầu một sự an toàn, đảm bảo và có tính chất riêng tư về không gian. Bạn có thể mua Nhà đất riêng, mua căn hộ chung cư, thuê nhà dài hạn, ngắn hạn... để ở, dù bất cứ là hình thức nào... thì thực chất tất cả những hành động đó đều xoay quanh việc đảm bảo cho bạn một CẢM GIÁC VỀ KHÔNG GIAN AN TOÀN VÀ RIÊNG TƯ. Ở nơi đó bạn được trú ngụ, ở nơi đó bạn được ấm áp, mát mẻ, ở nơi đó bạn có gia đình, ở nơi đó bạn được đảm bảo an ninh, ở nơi đó có những không gian chung và riêng cho mỗi thành viên... 

Không gian riêng tư đối với mỗi cá thể lại không giống nhau. Lấy ví dụ của việc đi uống cafe đi, có người thì thích ngồi trong phòng máy lạnh, có người thích ngồi chỗ nhiều cây cối khí trời, có người thích ngồi tại nơi đông đúc náo nhiệt, có người thích ngồi nơi yên tĩnh... Có người thích ngồi tại cái bàn giữa nhà, cũng có người thích ngồi ở một góc... Những không gian của từng cá thể rất khác nhau, tại sao người thì thích chỗ này mà không thích chỗ kia? Bởi vì chỗ mà họ thích mang lại cho họ MỘT CẢM GIÁC PHÙ HỢP VỀ KHÔNG GIAN, ở không gian riêng của họ, họ được thoải mái với con người mình, thoải mái với việc mình làm, những suy tư và nhận thức của họ cũng sẽ được phát triển tốt hơn.

Một khu chung cư sẽ có diện tích chung, diện tích riêng... những quy chế về việc sử dụng chung riêng của mỗi một nơi một khác... Tuy nhiên nếu phần diện tích riêng (căn hộ của bạn), bị can thiệp quá nhiều bởi quy chế quy định hà khắc, chắc hẳn bạn sẽ không thể thoải mái để sinh sống được rồi.

Một văn phòng làm việc cũng vậy... Để có thể tư duy, sáng tạo, làm việc năng suất... ngoài các yếu tố về chuyên môn kỹ năng.... Càng giám sát chặt chẽ, càng cứng nhắc... càng làm nhân sự chán, và kém năng suất. Bạn có thấy ngồi chỗ mình thích, làm việc hiệu quả, tư duy sáng tạo hơn không??? Nhưng rất tiếc, ít người Doanh Chủ nhận ra việc này... Đa phần sự bố trí chỗ ngồi là QUYỀN của ông Giám đốc. Họ không để ý tới sự ảnh hưởng tới công việc của không gian chỗ ngồi, cứ nhìn khao khát của nhân sự được thể hiện bằng sự cá nhân hóa vị trí là thấy rõ, có người đặt chậu cây, có người đặt bể cá, có người màu hồng, có người màu xanh...v..v...

Đến quy mô một căn nhà. Rất nhiều thành viên cùng ở trong một căn nhà, tuy nhiên phần lớn việc làm nên căn nhà thế nào thường do ÔNG BỐ quyết, nhà nào bà mẹ đầu gấu hơn thì BÀ MẸ quyết, mà cả 2 ông bố bà mẹ đều đầu gấu, thì căn nhà thành nồi lẩu thập cẩm... Kể cả khi có sự ngồi xuống bàn bạc của cả nhà thì dường như vẫn không thể có một phương án đưa ra mà tất cả đều hài lòng, đa số các trường hợp là ĐỒNG Ý nhưng KHÔNG ĐỒNG TÌNH... bởi vì sự lấn át của vật chất, tiền bạc, hoặc luân lý xã hội (cha mẹ nói con cái phải nghe, có tiền là có tiếng nói...)... Nhiều gia đình, còn bắt kê bàn học của con cái ngồi ngay đằng trước chiếc salong của họ để dễ dàng giám sát, theo dõi... Những đứa trẻ ngột ngạt trong chính không gian của chúng, chúng dần mất cân bằng giữa không gian chung và riêng, khi ngôi nhà không còn không gian riêng, dễ thấy chúng sẽ phải tìm một không gian riêng cho mình ở một nơi khác. Một sự mâu thuẫn rất lớn của những ông bố, bà mẹ... vừa muốn con mình phát triển khỏe manh, thông minh, giỏi giang... nhưng mặt khác họ áp bức và không cho chúng những môi trường và không gian để phát triển điều đó.?. Rồi vô vàn những tranh cãi khác khi thiết kế một căn nhà, bếp to hay khách to, bếp kín hay bếp liên thông, thờ trên nóc hay thờ ở dưới, wc ở cầu thang hay ở cuối nhà, thế này đẹp hay thế kia đẹp, thế này sang hay thế kia sang, phong thủy thế này đúng thế kia sai...v..v...

Các Kiến trúc sư trên thị trường và trong các hội nhóm cũng không ngừng tranh cãi nhau liên miên về cái đẹp của người này, cái xấu của người kia... Người thì tôn thờ Chủ nghĩa Hình thức, người thì tôn thờ Chủ nghĩa Công năng, những người trong một chủ nghĩa cũng cãi nhau không ngừng... Những chủ nghĩa phong cách Kiến trúc này cũng liên tục thay thế nhau theo trục thời gian, có thời điểm thì người ta thích những Ngôi nhà nguy nga, trang nghiêm Cổ điển, với những tỷ lệ vàng... có thời điểm người ta thích những Ngôi nhà với công năng tối ưu phục vụ cho người ở với những đường nét phá cách hiện đại... Trong tiểu thuyết Suối Nguồn, bạn có thể thấy một Kiến trúc sư theo trường phái này. 

Họ liên tục cãi nhau về những cái bề nổi liên miên ngày này qua tháng nọ...

Nhiều người cũng lên án về sự sai lầm của Quy hoạch, của thể chế Quản lý... tạo ra những không gian gây mất cân bằng... Nhưng họ lại quên mất việc xem xét lại quy mô thu nhỏ hơn của việc Quy hoạch và Quản lý, là không gian ở của chính mình. Những thành viên trong gia đình đã có sự công bằng về KHÔNG GIAN CHUNG và KHÔNG GIAN RIÊNG để phát triển được lành mạnh hay chưa?

Khi bạn đến khám một bác sĩ, việc đầu tiên là bạn phải xác định bác sĩ ấy có khám chữa tốt cho cái bệnh mà bạn đang mắc hay không? Rồi vị bác sĩ tốt ấy sẽ trao đổi kỹ để nắm bắt được thông tin dữ liệu của bạn, rồi mới khám chẩn đoán, chụp chiếu... tất cả các dữ liệu sẽ giúp bác sĩ phát hiện được nguyên nhân bệnh chính xác nhất... Rồi đưa ra lộ trình chữa bệnh, phòng bệnh... Nếu bạn không tìm được bác sĩ tốt, bạn sẽ phải thử sai liên tục cho đến khi tìm được. Nếu bạn gặp bác sĩ lởm, hoặc bác sĩ chạy theo lợi nhuận, họ sẽ chỉ cho bạn những lời khuyên chung chung, những thang thuốc chung chung "bách bệnh", hời hợt qua loa, để nhanh nhanh đến lượt người khác, mà không quan tâm tìm hiểu kỹ những tình trạng của bạn. Nếu bạn gặp được bác sĩ tốt rồi thì hãy hợp tác, trao đổi chính xác để họ hiểu bạn, tìm được cách thức phù hợp cho bạn... tìm được bác sĩ rồi mà cứ yêu cầu họ phải cho bạn thuốc này, tiêm cho bạn thuốc nọ, như thể bạn là thầy thuốc chứ không phải họ, thì phí tiền phí thời giờ và vô nghĩa.

Khi tôi làm một Ngôi nhà cho khách hàng cũng vậy? Đã từ lâu tôi thôi cái việc phải làm cho thật nhiều khách hàng, tôi chỉ phục vụ cho NHỮNG AI PHÙ HỢP. 

Bạn muốn một Tổ ấm, nơi tất cả thành viên đều muốn trở về, nơi có cảm giác An toàn, thoải mái, con cái phát triển lành mạnh. Hay chỉ thích Chủ nghĩa Hình thức? Việc thích chủ nghĩa hình thức là điều dễ hiểu và tất nhiên, vậy nhưng Hình thức chỉ nên xếp sau KHÔNG GIAN, không gian thì phải phục vụ CON NGƯỜI. Lúc này người Kiến trúc sư, cần phải có cả hiểu biết về tổng quan Xã hội học, Tâm lý học, ở Việt Nam thì còn phải tường cả Phong thủy, Dịch lý, nếu không muốn đổ sông bể công sức sau khi Thầy Bà vào phán. Nếu không am hiểu, chí ít cũng phải có ê kíp, phối hợp được những chuyên gia về những lĩnh vực trên... Mới làm Ngôi nhà tốt được!

Nắm được cái cốt lõi cần làm, cần tạo dựng cho một căn nhà rồi, lúc đó thích đắp vẽ hình thức gì cũng được, tùy sở thích. Thiết kế nhà ngoài KHÔNG GIAN cũng cần chú ý đến THỜI GIAN, những phong cách mới, kiểu cách mới, nhu cầu mới liên tục thay đổi... cho phù hợp với những loại Vật liệu được cung cấp trên thị trường.

Hãy nghiệm lại mà xem, thời bao cấp ông bà thì chỉ cần Ăn no mặc ấm, có chỗ trú ngụ là được... Khi kinh tế thị trường, có của ăn của để thì phải Ăn ngon mặc đẹp, chỗ ở phải khang trang, nhiều tầng. Đến thời bây giờ, khi cuộc sống tiện nghi dần đầy đủ hơn, tầng lớp trung lưu nhiều hơn, thì phải ĂN SUNG MẶC SƯỚNG, ăn sạch, ở sạch, ở xanh, hưởng thụ... thể hiện đẳng cấp...thể hiện nhu cầu Tâm linh...

Những nhu cầu kia là tất yếu, không sai trật theo tháp Maslow mở rộng dưới đây. Nhưng thật nguy hại nếu cho rằng đó là tôn chỉ tối thượng, như cho rằng càng nhiều tiền càng Hạnh phúc vậy.


Cuộc đời mỗi con người như một cuộc hành trình vậy. Từ Bản năng (nhu cầu cơ bản), Bản ngã (nhu cầu chứng tỏ cái tôi), Siêu ngã (nhu cầu Tâm linh - Đức tin - Chỉ dẫn)... (học thuyết phân tâm học của Nhà tâm lý học Sigmund Freud) dù cuộc sống mỗi người một khác, hoàn cảnh, vật chất, địa vị, tầng lớp khác nhau... họ đều dần phải trải qua những quá trình này để hoàn thiện con người. Một không gian sống tốt, là một không gian hỗ trợ để họ có môi trường phát triển nhận thức lành mạnh.

Anh chị muốn trao đổi, tìm hiểu thêm về Kiến trúc, Thiết kế Nhà ở, Dịch lý, Phong cách làm việc của tôi xin mời ghé zalo: 


Anh chị CHƯA CÓ KHÔNG GIAN SỐNG của riêng mình, xin mời ghé nhóm: "Thông tin về Nhà ở Xã hội và Chung cư ở Hà Nội" - Tôi hướng dẫn cả đống cách để tự mua được Nhà Hà Nội kể cả Chung cư hay Nhà đất chỉ với 300 triệu đến 1 tỷ để anh chị lao động có QUYỀN được An cư như tất cả những người giàu có khác.

Anh chị nào ăn giò sạch thì ghé đây đặt mua: MUA GIÒ SẠCH

Cảm ơn anh chị đã ghé Blog chơi,

<Khương Thanh>

12/6/22

PHONG THỦY TRONG THIÊN - ĐỊA - NHÂN

 PHONG THỦY TRONG THIÊN - ĐỊA - NHÂN

.
Anh em làm nhà ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến Phong thủy, tôi thấy chỉ một vài anh em làm nhà để đầu tư cho thuê là không quan tâm, còn lại đa phần đều có, ít hay nhiều thôi...
.
Tuy nhiên cái gì quá cũng không tốt. Ăn nhiều quá sinh béo, rượu nhiều quá thì say sinh bệnh, tiền nhiều quá thì sinh ra nhu cầu rồi sinh hư... sùng phong thủy một cách thái quá sinh ra loạn. Anh em cứ hình dung thử cái chén đựng nước trà, một chén chỉ có thể chứa được 1 lượng nước nhất định, nếu anh em cố rót thêm ắt nước trà sẽ tràn ra ngoài, chẳng chứa được thêm gì...Cũng như con người chúng ta thôi, dung tích chứa của cơ thể và tinh thần của chúng ta có hạn, nếu cố tham lam để làm mọi thứ cho thật nhiều, thật đầy... thì ắt cái cơ thể, cái đầu óc đó sẽ bị tràn... theo một cách nào đó, có thể là bệnh tật, có thể là vận xui rủi, cũng có thể là stress hoặc trầm cảm.
.
Anh em muốn rót được nhiều nước hơn, anh em phải tăng dung tích của vật đựng là cái chén thành cái chén to hơn, rồi muốn đựng hơn nữa thì phải tăng thành cái bát, cái thau... Bản thân chúng ta cũng vậy, muốn ăn được nhiều hơn mà không sinh béo sinh bệnh, anh em phải năng tập thể dục hơn, hoặc phải làm việc chân tay, phải tìm cách tiêu hao calo, để cơ thể không tích mỡ, tích các chất dư thừa, một cách tương ứng với lượng thức ăn nạp vào. Anh em muốn cuộc sống tốt hơn, nhiều vật chất của cải hơn, nhiều vận may hơn... thì anh em cũng cần phải tăng cái dung tích lên thì mới chứa được...
.
Cái bình chứa của chúng ta là gì? Tôi tạm gọi chúng như sau để anh em dễ thấy:
- Vỏ bình (NHÂN)
- Khoảng rỗng trong bình (ĐỊA)
- Nước đổ vào bình (THIÊN)
.
Vỏ bình giống như là năng lực chuyên môn, khả năng, hoặc nôm na là sự hiểu biết mà anh em có... Sự hiểu biết này giúp anh em làm việc, kiếm tiền, trao đổi và kết giao ở đời... Nó đại diện cho phần Dương, là phần thấy được bằng mắt bằng tai, phần bề ngoài mà nhiều anh em hay nhìn rồi vội vàng đánh giá. Đây là phần mà anh em có thể chủ động và dễ nhất để thay đổi, phát triển năng lực của mình ngày một tăng lên, chúng ta có thể tạm gọi đó là NHÂN HÒA. Ngược lại nếu anh em không làm gì để thay đổi phần này thì cực kỳ nguy hiểm, lòng tham và sự muốn có thêm có nhiều của anh em không giảm nhưng cái Nhân Hòa - Vỏ bình nhỏ và mỏng mà cố nhồi thật nhiều thì ắt đến một thời điểm nó sẽ bị nứt, bị vỡ... Ở góc độ rộng hơn, Anh em cứ nhìn những đại gia giàu nhất nhì trên tivi hay các chính trị gia tham nhũng gần đây dính lao lý thì biết ngay, hoặc không cần nhìn đâu xa thử nhìn xung quanh mình xem có ai một thời hoàng kim thét ra lửa nhưng khi về già sa cơ lỡ vận không thì biết... Dấu hiệu để thấy được cái VỎ BÌNH (Nhân Hòa) của anh em tăng lên, đó là chuyên môn của anh em phải giúp ích được tốt hơn cho đội ngũ, cho cơ quan, cho công ty... nếu là công ty thì dịch vụ, sản phẩm phải giúp ích được cho khách hàng, giải quyết được vấn đề, nỗi đau cho họ, nếu sống thì phải thành tín, việc mình làm phải giúp đỡ được cho những người xung quanh, chứ không phải lấy đi từ họ...
.
Nhiều năm về trước, khi mới bắt đầu đi làm công việc Thiết kế - Xây dựng, tôi luôn nghĩ phải làm thế nào để kiếm được nhiều việc, từ đó có nhiều tiền, tích lũy nhiều vật chất, tiêu xài thật xả láng... nhưng cuộc đời đạp cho nhiều cú dập mặt mới vỡ ra không phải, tôi bớt tìm cách làm việc để có nhiều tiền đi, thay vào đó là làm việc để hạnh phúc, tìm cách giải quyết, và giúp ích được cho người nào cần đến mình, khách hàng của tôi đôi lúc có người biết họ cần gì, đôi lúc có người không biết... gần như họ chỉ biết điều họ muốn, chứ không phải thứ họ thực sự cần... Tôi luôn cố gắng hết khả năng dù họ có biết là tôi đang cố giúp họ hay không hay là tôi có mục đích cá nhân nào khác. Điều đó cũng không quan trọng lắm vì ở đời mọi thứ đều có DUYÊN - đúng như Nhà Phật đã nói.

Ngoài việc tăng kích thước chiếc bình, anh em còn cần tăng thêm độ dày dặn vững chãi của chiếc bình nữa, bằng cách hãy Bố thí, hãy làm việc thiện, hãy cho đi... nếu anh em có khả năng cho đi ở bất kỳ lĩnh vực nào... Anh em có thể làm việc thiện bằng tiền, bằng vật chất, bằng thực phẩm, bằng khả năng nào đó mà anh em biết, miễn là giúp cho người khác là được anh em ạ... Cũng như chính tôi thôi, khi làm thiện anh em cũng phải cẩn thận trước CÁI TÔI của mình, tốt nhất là làm âm thầm, điều tôi muốn nói là làm thiện một cách đúng đắn, đừng làm thiện vì muốn khoe khoang, phô trương là ta thiện, đó là lại sa đà vào sự muốn thêm nhiều danh tiếng, tích trữ rồi... Anh em có thể tìm hiểu thêm về LỤC ĐỘ BỒ TÁT BA LA MẬT để rõ tường hơn về việc thiện đúng đắn, tránh làm sai cách hoặc tiếp tay cho kẻ khác lợi dụng để trục lợi. Làm việc thiện đúng đắn, bố thí đúng đắn là không còn người cho không còn người nhận, người nhận thầm biết ơn người cho vì hỗ trợ, cúng dường lúc khó, người cho thì biết ơn người nhận đã tạo nhân duyên cơ hội để mình được cày cấy khu ruộng phước.
.
Khoảng rỗng trong bình chính là ĐỊA LỢI, là phần Âm, là thứ không thấy được bằng mắt, nhưng lại là chính cái hữu năng, hữu dụng của vật... Ở quy mô một ngôi nhà xây lên, phần thấy được chính là không gian, thẩm mỹ, đồ đạc nội thất...còn phần không thấy được (hay khoảng rỗng) chính là PHONG THỦY... Phong thủy thì nhiều trường phái, nhiều biến thể, nhiều cách luận giải... nhưng chung quy lại là để tạo ra một môi trường tuần hoàn thuận lợi cho Gia chủ sống trong căn nhà, nhiều nhà Phong thủy sa đà vào việc làm Phong thủy để có lợi cho căn nhà, nhưng thực chất làm Phong thủy để có lợi cho Gia chủ... Họ bảo phong thủy phải quay hướng này, đặt hướng kia, nhưng nấu ăn thì đứng vẹo cột sống, đi tiểu thì phải luồn lách trong nhà vệ sinh, bàn thờ thì khói nghi ngút ngột ngạt không thở nổi... Vậy đó có phải có ích cho Gia chủ không? Ông cha ta xưa ít trường phái, ít biến thể Phong thủy hơn, nhưng dường như các cụ rõ tường hơn nhiều. Nhà hướng Đông Nam, trước trồng cau, sau trồng chuối, trước cửa 3 gian là khoảng sân, trước khoảng sân là ao cá, mà các cụ gọi là MINH ĐƯỜNG TỤ THỦY... dường như các cụ vô cùng thông tuệ trong việc hiểu quy luật của tự nhiên, của môi trường sống, của sinh của khắc, rồi từ đó bài trí sao cho Không gian sống được thuận lợi nhất... Ở góc độ cá nhân, Địa lợi là những mối quan hệ, là vị trí lợi thế của bản thân mình trong một tập thể, ngoài năng lực cá nhân, nếu có thêm môi trường tốt nữa thì năng lực rất nhanh tiến bộ, trẻ con rất nhanh học hỏi, phát triển... Các cụ xưa thường nói GẦN MỰC THÌ ĐEN, GẦN ĐÈN THÌ RẠNG, là vì thế, môi trường là một yếu tố ảnh hưởng nhiều đến một cá nhân. Muốn có môi trường tốt, thì bản thân phải có NHÂN HÒA trước, từ đó mới chủ động xây dựng môi trường như mình, và bổ trợ cho mình... Nếu không có NHÂN HÒA, mà cứ một mực dựa vào ĐỊA LỢI, thì giống như con hư dựa vào cha mẹ giàu có chiều chuộng, năng lực không có mà dựa vào quan hệ xin xỏ để thăng tiến, để lãnh đạo người khác, thì ắt họ sẽ không phục, tập thể dần suy yếu, vị trí sẽ lung lay không bền vững...
Xây nhà mà cho rằng coi thật nhiều thầy Phong thủy, cúng bái thật nhiều... để được lộc mà NHÂN HÒA (lòng tốt giúp người trong âm thầm) không có thì Phong thủy cũng vô ích (Khổng Tử).
.
Hai thứ Vỏ bình và Khoảng rỗng của bình, anh em có thể chủ động rèn luyện, tìm kiếm, tạo dựng được nhưng riêng NƯỚC ĐỔ VÀO BÌNH anh em không thể quyết được, vì đây là việc của Ông Trời, là thứ mà Ông Trời cho anh em, nó nằm ở chữ THỜI, gọi là THIÊN THỜI... Ai cũng có cái Thời, và thời điểm xảy ra cái Thời của mỗi người không giống nhau, nên vì thế anh em đừng bao giờ so sánh mình với người khác, hay với bạn bè đồng nghiệp, cấp trên làm gì, vì cái Thời của họ khác của anh em, Thinh hôm nay nhưng chắc gì đã không Suy vào ngày mai. Cái anh em có thể so sánh duy nhất là mình hôm nay khác gì so với ngày hôm qua (NHÂN HÒA), Nhân hòa là thứ anh em có thể tăng trưởng đến vô biên, tùy vào năng lực, kiên trì, rèn luyện, điều mong muốn của anh em... Lấy ví dụ ngay chính tôi, ngày xưa đi học Văn học gần bét lớp, nhưng vài năm nay tôi viết rất nhiều, thuyết trình cũng nhiều, trình bày cũng nhiều để trao đổi đối thoại với Gia chủ, với Đối tác, khách hàng... giờ nó thành sở thích, vì mỗi ngày đọc một chút, mỗi ngày viết một chút, mỗi ngày lắng nghe một chút, thì khả năng tăng lên, còn ngược lại nếu tôi không thử viết, không tập viết mà cứ tin rằng mình ngu văn theo điểm số trên lớp với sách giáo khoa, thì giờ chắc chắn tôi vẫn chả viết được cái gì, chả trình bày được ý tưởng gì của mình với ai...
.
Nói về chữ THỜI thì nó mênh mông lắm, THỜI mà đến nhưng không thấy được đó là Thời thì nó cũng tuột trôi đi mất không biết khi nào trở lại. Vừa phải biết nhìn Thời, vừa phải biết chờ Thời thì mới thành tựu được anh em ạ, ở đời có mấy ai hội tụ được cả Hòa, cả Lợi, cả Thời??? Nếu có ắt cũng là Cao nhân rồi... Anh em nào nếu đọc hoặc xem Tam Quốc sẽ thấy Tư Mã Ý chờ Thời như thế nào, sẵn sàng chịu Khổ, chịu Nhục, chịu Khó... đến tuổi già cập kê khi họ Tào suy yếu, ông mới phất cờ giành được Thiên Hạ... Hay như Gia Cát Lượng - ông được gọi là thần cơ diệu toán, trong trận hỏa công ở Thượng Phương Cốc, ông đã cho rằng nắm chắc phần thắng trong tay và dồn được Tư Mã Ý đến đường cùng, nhưng cuối cùng Trời đổ cơn mưa và Tư Mã Ý thoát nạn, đó chính là THIÊN THỜI.
.
Có Địa lợi (Phong thủy tốt, quan hệ tốt, môi trường tốt), chớp được Thiên Thời... anh em sẽ giàu rất nhanh, nổi rất nhanh, cuộc sống sẽ hào nhoáng, xa hoa... nhưng anh em cẩn thận, thiếu Nhân hòa thì không bền, điều gì nhanh đến, sẽ nhanh đi, bạo phát thì bạo tàn.
Hãy nhìn những doanh nhân giàu có vướng vòng lao lý xem, hãy nhìn những "Ông Vua" khi có quyền chỉ chăm chăm vơ vét tham nhũng, hưởng thụ mà không làm lợi cho dân xem, hãy nhìn những người đương chức đương thời mà cậy quyền cậy thế, o ép cấp dưới, o ép người yếu thế hơn xem... Anh em có thời gian hãy nhìn và ngẫm anh em sẽ tự thấy, mà không cần phải tin lời của tôi.

Để phối hợp được nhịp nhàng cả Thiên - Địa - Nhân thì không dễ, nhưng cũng không quá khó nếu anh em coi đó là việc cần làm, nên làm... Giống như nghệ sĩ tung hứng, anh ta muốn tung được cả 3 trái bóng, anh ta phải biết giữ thăng bằng, hay như con đường Trung Đạo mà Đức Phật Thích Ca đã khai thị vậy.

Chúc anh em Thiên thời - Địa lợi - Nhân hòa.

<Khương Thanh>



10/20/22

LƯỜI

 LƯỜI 

.

Có những lúc ta thấy lười ngay cả những việc ta thích: Đọc, Hát, Viết, Ngẫm, Làm...

.

Ta chỉ thích ngồi 1 tĩnh lặng 1 góc nhỏ - 1 mình - vị trí có thể nhìn bao quát mọi thứ, cứ thế yên lặng và tận hưởng cái tiết trời hiện tại cùng 1 chén trà hớp 1, 2 hớp đã nguội lạnh... Nhưng lạnh cũng có cái hay của lạnh, nhạt cũng có cái thú của nhạt, có lạnh mới giúp ta cảm nhận được đầy đủ cái vị khi nóng ấm, có nhạt mới giúp ta mới thấy rõ được giá trị của sự bình thường...

.

Cũng như 4 mùa - 1 chu kỳ ngắn, ngắn hơn nữa là 1 ngày, sẽ có Sáng - Trưa - Chiều - Tối... Xa hơn 1 tí là chu kỳ của Thành - Trụ - Hoại - Diệt , của Luân hồi... Vạn vật sinh trưởng, mang năng lượng của nhiệt huyết vào buổi sớm mai, vào mùa xuân, vào khi mới bắt đầu sinh ra của bọn trẻ con - đó là lý do người lớn hay thắc mắc sao mấy đứa con nít chúng nó nghịch cả ngày mà không biết mệt thế nhỉ.

.

Ai cũng thích vui trốn buồn, ai cũng thích sướng trốn khổ, ai cũng thích danh tránh hèn, ai cũng thích giàu tránh khó... Nhưng 4 mùa xuân hạ thu đông, ta thích 1 mùa nào đó, thì ta đâu trốn được 3 mùa còn lại, mọi thứ liên tục tiếp diễn biến như 2 mặt của Đồng xu, như Âm Dương trong Thái Cực Đồ của người Á Đông vậy, nghịch nhau, khắc nhau nhưng lại là 2 mặt của nhau. Thuận theo lẽ tự nhiên có lẽ là lựa chọn duy nhất.

.

Mùa Đông là mùa của Lười, chậm 1 tí, nghỉ 1 tí, chiêm nghiệm 1 tí, Thở thật đều.


<Duy Thanh>



6/11/22

LỰA CHỌN ĐỂ TRỞ THÀNH CHÍNH MÌNH - DƯƠNG THỤ

-1-

Có lẽ tôi chưa bao giờ suy nghĩ về sự lựa chọn.
Tôi đã sống, đã nhận lấy về mình rất nhiều điều, nhiều cái, nhiều thứ mà mình chẳng thích tí nào. Từ lâu, một cách vô thức, tôi lờ mờ nhận ra rằng với thân phận mình đang mang và thời thế mình đang sống, mình không thể có quyền lựa chọn.
Giống như cánh bèo, cứ trôi mà chẳng bao giờ suy nghĩ về chuyện “bèo giạt mây trôi” của nó, nó chỉ buồn thôi, buồn man mác vì biết rằng không thể khác. Tôi đi làm boóng xe ba gác, đi gánh thuê, đi dạy bổ túc kiếm tiền, học vẽ, học piano, viết nhạc, vẽ tranh, làm thơ, thi vào khoa văn đại học sư phạm, thi vào khoa sáng tác nhạc viện, lên miền núi dạy học, nhận chuyển vào TP.HCM dạy mỹ học và lịch sử âm nhạc ở trường đại học Mỹ thuật, trường Điện ảnh & Sân khấu kiêm bán nhu yếu phẩm ở chợ An Đông, chụp ảnh dạo trên đường Nguyễn Huệ, bơm vá xe đạp trên đường Lý Thái Tổ, rồi bỏ dạy chuyển hẳn sang hoạt động âm nhạc chuyên nghiệp: lập tụ điểm ca nhạc, hỗ trợ cho các bạn trẻ trong lĩnh vực sáng tác và biểu diễn, làm album cho mình và cho ca sĩ, tổ chức các chương trình ca nhạc và bây giờ còn làm Cà Phê Thứ Bảy.
Cả chuyện gia đình cũng vậy. Yêu ai, lấy ai cũng là do hoàn cảnh đưa đẩy. Những người đàn bà trong đời tôi là nhưng người hoàn toàn nghịch nhau từ tính nết, nghề nghiệp, sở thích, trình độ văn hóa, diện mạo bên ngoài (đẹp - xấu), chẳng theo chuẩn nào cả.
Ngần ấy chuyện, cái nào do mình lựa chọn, cái nào không? Và bây giờ kết cục mình là ai? Một lộ trình sống quá phức tạp, lộn xộn và đôi khi trái khoáy như thế thật chẳng dễ gì để tìm ra câu trả lời.
-2-
Tôi, một “bèo giạt mây trôi”, chẳng được quyền lựa chọn theo ý mình, rốt cuộc vẫn trôi về đúng chỗ của nó. Sáng tác nhạc với tôi là khuynh hướng tự nhiên, không phải kết quả của việc tính toán lựa chọn. Tôi cũng không lựa chọn để trở thành Dương Thụ hôm nay. Thế nhưng kết quả ấy, sự trở thành ấy lại là chính tôi.
Tôi nghĩ rằng đời sống xảy ra cho mỗi người chúng ta nó không được làm sẵn bằng những lựa chọn của mình, nó cũng không hoàn toàn được quyết định bởi cảnh ngộ mà chúng ta rơi vào, mà chính là do ta không ngừng làm ra nó trong sự tác động qua lại với những gì mình đang sống.
Có rất nhiều cái quan trọng trong cuộc đời mà ta không thể lựa chọn: bố mẹ, nơi sinh, quê hương bản quán. Cái đó dẫn đến những cái không thể lựa chọn khác cho một số người, ví dụ như tôi: Quê tôi ở Miền Bắc, năm 1954 bố mẹ tôi lựa chọn ở lại, không di cư vào Nam theo họ hàng, tôi trở thành người miền Bắc trong sự phân biệt với người Nam về mặt chế độ xã hội, về lối sống và văn hóa (tính từ trước 1977 khi tôi chưa chuyển vào Nam sinh sống) dù tôi muốn hay không muốn.
Nhưng cuộc sống không dừng lại ở một điểm và tôi không dừng lại ở cái tôi đã thành. Cái sự không thể lựa chọn vẫn sẽ cho ta những lựa chọn khác mà ta không thể ý thức rõ ràng và cũng không thể biết trước. Vào TP.HCM tôi bỗng dưng như được tháo cũi sổ lồng . Một đô thị cho tôi khả năng tự sống, tự quyết định mà không phụ thuộc vào bất cứ điều kiện nào. Cái-tôi rụt dè, ẩn giấu được phát lộ.
Tôi đã nhìn thấy mình rõ hơn. Đây không phải là kết quả của sự lựa chọn khôn ngoan mà là kết quả của nhu cầu được trở thành chính mình. Cái này thật ra có nhiều hiểm họa, giống như bạn quyết định ra biển với một con thuyền nhỏ.

Một khi bị phụ thuộc quá nhiều vào cảnh ngộ, vào những yếu tố ngoài mình, bạn muốn sống an toàn, sợ thất bại, sợ thiệt thòi, sợ mất mát, mong chờ vào những chỉ dẫn của người khác, của kinh nghiệm ắt bạn sẽ có những lựa chọn mà ta thường gọi là “khôn ngoan”.
Khôn ngoan quá thành ra không dám sống nên bạn sẽ không thể biết mình là ai. Việc không biết mình là ai sẽ dẫn đến hệ quả nghiêm trọng là bạn không tự tại. Người không tự tại là người- đám-đông, sống a dua phong trào, tiêu phí năng lượng vào những chuyện không đáng có.
Những người như thế tôi gọi là những kẻ- nhầm- chỗ. Họ luôn ngồi vào chỗ không phải của mình, cầm vật không phải của mình , nói những lời không phải của mình. Điều đó với một số người chưa hẳn đã là bi kịch nhưng với một kẻ tự trọng muốn được làm người tử tế thì đó là một sự xấu hổ, một “nỗi nhục thầm kín”. Sống tử tế thì không thể ngồi vào chỗ không phải của mình, không thể nói những lời không phải của mình và không thể cầm những vật không phải của mình.
Vậy sự lựa chọn đầu tiên nếu ý thức được phải là lựa chọn sự tự lập. Tôi tự lập từ năm 14 tuổi là do hoàn cảnh xô đẩy chứ không phải do sự lựa chọn một cách có ý thức. Cái này thì hoàn cảnh “lựa chọn” mình, cũng chẳng phải hay lắm.
Các bạn trẻ bây giờ sống trong một cảnh ngộ khác, hoàn toàn có thể chủ động trong lựa chọn cái vị thế cá nhân này: tự lập hay phụ thuộc. Lựa chọn sự tự lập là khởi đầu của hành trình để trở thành chính mình.
Hành trình này dài và gian khổ lắm. Tôi đi làm công nhật thời đó (cuối thập niên 1950, đầu thập niên 1960) ngày một đồng hai hào rưỡi và kiếm thêm những việc mà mình có thể như kẻ vẽ cho triển lãm, dạy bổ túc đêm v.v. để cho mình có bữa ăn hằng ngày, không đủ no nhưng cũng đủ để sống, vẫn còn dư chút ít dành dụm để có tiền đi học thêm những gì mình thích (học vẽ lớp hội họa Đinh Minh Hàng Trống, học piano trường nhạc tư của cụ Lưu Quang Duyệt) và để mua sách vở, tổng phổ v.v.
Tôi không dám mơ để trở thành cái gì, vì tôi biết phận mình. Nhưng những say mê tự nhiên, vô ý thức này đối với việc đàn địch, vẽ vời, đọc sách và viết lách (làm thơ, viết bài hát, vẽ tranh) lại vô cùng quan trọng trong việc hình thành con người mình mà mình đâu có biết.
1976, năm tôi tròn 33 tuổi, cô em họ tôi đã nhận xét về tôi ngay trước mặt tôi với cậu con trai mình: “ Đấy con xem, bác Thụ rất tài hoa, thế mà ngoài 30 tuổi rồi vẫn cứ lông bông, vẫn chẳng cái gì ra cái gì”.
Ra cái gì về nhạc là phải có tác phẩm được phát trên đài phát thanh, về họa thì phải có tranh bày trong triển lãm mỹ thuật toàn quốc, về văn chương phải có thơ hoặc truyện được xuất bản ở nhà xuất bản Văn học. Cô ấy nói đúng và tôi cũng cảm thấy mình lông bông, chẳng ra gì thật.
Nhạc của tôi nếu tôi có đủ dũng khí gửi đi thì đài phát thanh nào dùng, tranh vẽ treo trong nhà và tặng bạn thôi sao dám mơ triển lãm. Còn thơ thì viết chẳng giống ai, truyện ngắn cũng vậy. Lúc buồn nghí ngoáy viết vì tự nhiên thấy muốn viết. Viết để có sách in, để trở thành nhà văn là chuyện ngông cuồng.
Mình chẳng nghĩ mình sẽ trở thành cái gì, từ bố mẹ, anh chị cho đến người thân cũng chả ai tin, chả ai hy vọng mình trở thành cái gì, cái đó với tôi thật tốt. Một cái gì đó thật trong sáng trong động lực sống của bản thân, sống cho những nhu cầu nội tại của chính mình chứ không phải cho việc mình sẽ “ra cái gì” đã giúp tôi trở thành chính mình.
Tất cả những cái ta sở hữu: danh hiệu, tiếng tăm, tiền bạc, địa vị cũng chỉ là cái mẽ bên ngoài, là tấm “danh thiếp” để sống xã giao, nó không nói lên gì nhiều bởi người ta vẫn có thể mua nó, tạo ra nó bằng thủ đoạn, hoặc chăng cũng chỉ là chuyện ăn may. Những cái mình sở hữu mình có thể tạo ra nó, nhưng nó không thể tạo ra mình. Mình, con người thật của mình mới là quan trọng.

-4-
Sự lựa chọn được hiểu như là việc mình nhắm đến những mục tiêu cụ thể, một cách có ý thức như việc chọn bạn đời, chọn nghề nghiệp, chọn một món đồ, chọn một chỗ ở v.v. là rất quan trọng. Chọn sai, hậu quả biết liền. Tôi không đủ khôn ngoan để chọn đúng và cũng rất nhiều cái muốn chọn cũng chẳng được vì mình chẳng có quyền.
Các bạn trẻ giờ khôn hơn bọn tôi nhiều và cũng khá tự do để ra quyết định. Nhưng xin thưa khôn chưa hẳn đã hay và việc có nhiều thuận lợi quá cũng thế. Dám sống, dám va chạm, chấp nhận cả những sai lầm do chọn sai, không đi tìm cái bên ngoài, cố gắng hướng về những gì có thật trong mình thì dẫu không danh tiếng, không địa vị, không bộn tiền bạc nhưng được là chính mình tôi nghĩ rằng mình sẽ an lạc, hạnh phúc. Còn không, dẫu có nổi tiếng như cồn, địa vị ngất ngưởng, tiền bạc thừa thãi mà nếu không là chính mình bạn vẫn có thể là một người bất hạnh.
Tất nhiên là người, chẳng ai giống ai. Kinh nghiệm của người này chưa hẳn là một bài học cho người khác. Suy nghĩ của tôi về sự lựa chọn cũng thế. Nhưng có một điểm chung mà nếu bình tâm có lẽ ai cũng nhận ra rằng chúng ta cần sống thực chất, đâu phải kẻ hữu danh vô thực.
Để trở thành chính mình là liêm sỉ của một con người, là rất khó, nhưng không phải là không thể. Và đó cũng là một sự lựa chọn tốt nhất trong tất cả những gì chúng ta có thể lựa chọn trong cuộc đời này.

<Dương Thụ - cà phê chiều thứ 7>



5/26/22

SỰ BẤT AN CỦA CHÚNG TA BỊ MUA VÀ BÁN NHƯ THẾ NÀO?

Nếu anh có thể đánh vào sự bất an của mọi người – nếu anh có thể len lỏi vào nơi sâu thẳm nhất của cảm giác không xứng đáng – thì họ sẽ mua bất cứ thứ quái quỷ gì anh muốn họ mua.

Vào những năm 20 của thế kỷ 20, phụ nữ không hút thuốc. Hoặc vả chăng có thì họ sẽ bị đánh giá rất tệ hại. Nó giống như một sự kiêng kỵ. Giống như tốt nghiệp trường cao đẳng hay được bầu vào Quốc Hội, mọi người đều nghĩ rằng phụ nữ nên để việc hút sách cho đàn ông. Cưng à, em có thể sẽ tự làm mình bị thương hay làm cháy bộ tóc xinh đẹp của em.
Điều này gây ra một vấn đề lớn cho ngành công nghiệp sản xuất thuốc lá. Vậy thì sẽ mất 50% thị trường người hút thuốc lá trên thế giới lý do đơn giản chỉ vì nó không hợp thời hay được coi là bất lịch sự. Vậy thì không hợp lý lắm. Như George Washington Hill, chủ tịch công ty thuốc lá Mỹ, đã nói rằng, “Đó là một mỏ vàng ngay phía trước sân nhà chúng ta. Ngành công nghiệp đã cố rất nhiều lần để quảng bá thuốc lá đến phụ nữ nhưng đều vô vọng. Định kiến đã bám rễ quá sâu trong văn hóa.
Sau đó, vào năm 1928, công ty thuốc lá Mỹ đã thuê Edward Bernays, một nhà quảng cáo trẻ tài năng với ý tưởng táo bạo và những chiến dịch marketing còn táo bạo hơn nhiều.
Chiến thuật marketing của Bernays khác hẳn so với những người trong ngành lúc bấy giờ. Quay lại những năm đầu thế kỷ 20, marketing chỉ được coi như một phương tiện để giới thiệu về phần cứng, và lợi ích của một sản phẩm theo một cách đơn giản và chính xác nhất có thể. Thời đó mọi người còn tin rằng con người mua sắm dựa trên thực tế và thông tin. Nếu có ai đó muốn mua pho mát, thì bạn sẽ phải quảng cáo đúng sự thật rằng tại sao pho mát của bạn tốt hơn sản phẩm khác (“Sữa dê Pháp tươi ngon, ủ ròng 12 ngày, vận chuyển trong tủ lạnh!”). Mọi người được xem như những diễn viên có lý trí và họ sẽ tự đưa ra những quyết định chọn mua chừng mực cho chính mình
Nhưng Bernays độc đáo hơn nhiều. Bernays không tin rằng mọi người đều đưa ra những quyết định có lý trí suốt ngày. Trên thức tế, ông tin rằng con người về bản chất là phi lý trí và bạn phải lôi cuốn họ đến một cung bậc cảm xúc vô thức nào đó.
Trong khi ngành công nghiệp thuốc lá đã chú trọng việc thuyết phục cá nhân những phụ nữ mua và hút thuốc lá, Bernays đã nhìn nhận nó như một vấn đề về cảm xúc và văn hóa. Nếu Bernays muốn phụ nữ hút thuốc, thì ông ta phải thay đổi trật tự và biến hút thuốc thành một hoạt động lành mạnh cho phụ nữ bằng cách định hình lại nhận thức văn hóa về hút thuốc.
Để đạt được điều này, Bernays đã thuê một nhóm phụ nữ và đưa họ đến cuộc diễu hành ngày Chủ nhật phục sinh tại thành phố New York. Ngày nay, những cuộc diễu hành lớn là những thứ sang chảnh được phát đều đều trên TV trong khi bạn đang ngủ gật trên chiếc ghế sofa. Nhưng khi xưa, những cuộc diều hành là những sự kiện xã hội rất trọng đại, tựa như Super Bowl hay gì đó.
Bernays sắp xếp sao cho những phụ nữ trong cuộc diều hành, ngay vào thời điểm thích hợp, sẽ dừng lại và đốt thuốc cùng một lúc. Sau đó, Bernays thuê những thợ chụp ảnh chụp những tấm hình đẹp mắt và sau đó đưa lên những tờ báo lớn trong nước. Bernays sau đó nói với những kí giả rằng những người phụ nữ không chỉ đốt thuốc lá mà họ còn đốt lên “những ngọn đuốc của sự tự do,” thể hiện khả năng độc lập và họ là những bà chủ của chính họ.
Mọi thứ đều là giả, dĩ nhiên. Nhưng Bernays đã dựng lên như một cuộc biểu tình chính trị bởi ông ta biết rằng điều đó sẽ châm ngòi cho những cảm xúc bùng nổ của phụ nữ trên khắp đất nước. Những nhà nữ quyền mới giành quyền bầu cử cho phụ nữ một thập kỉ trước. Những người phụ nữ bây giờ đã làm việc bên ngoài và ảnh hưởng nhiều hơn đến nền kinh tế quốc gia. Họ đã chứng tỏ bản thân bằng cách cắt tóc ngắn và mặc đồ sặc sỡ hơn. Những người phụ nữ thời đó cho rằng họ là thế hệ đầu tiên thể hiện sự tự lập trước đàn ông. Và nhiều người cảm thấy rất mạnh mẽ về điều này. Nếu Bernays có thể lồng khẩu hiệu “Hút thuốc = tự do” vào cuộc đấu tranh giành tự do của phụ nữ thì thị phần thuốc lá sẽ tăng gấp đôi và ông ta sẽ là người giàu có.
Và điều đó đã thành hiện thực. Phụ nữ bắt đầu hút thuốc và “trải nghiệm” ung thư nhiều như các ông chồng.
Trong khi đó, Bernays tiếp tục thực hiện những kiểu lật đổ văn hóa này liên tục suốt ba thập niên 20, 30 và 40. Ông ta đã hoàn toàn gây ra một cuộc cách mạng về ngành marketing và phát minh ra lĩnh vực quan hệ công chúng sau đó. Trả tiền cho những người nổi tiếng để sử dụng sản phẩm của bạn? Đó chính là ý tưởng của Bernays. Tạo ra những tin tức giả thực tế là quảng cáo cho sản phẩm? Cũng là ý tưởng của ông ấy. Dàn dựng cảnh tranh cãi trong dư luận nhằm lôi kéo sự quan tâm và danh tiếng cho những khách hàng? Ý tưởng của ông ta nốt. Dường như tất cả những dạng marketing hay quan hệ công chúng chúng ta có ngày nay đều xuất phát từ Bernays.
Nhưng có một điều đáng ngạc nhiên về Bernays rằng: ông ấy là cháu của Sigmund Freud.
Học thuyết của Freud là học thuyết đầu tiên tranh luận rằng hầu hết quyết định của con người về cơ bản là vô thức và thiếu lý trí. Freud là người nhận ra sự bất an của con người là thứ đưa họ đến sự quá độ và cố gắng bù đắp quá mức. Freud chính là người hiểu rằng con người, trong sâu thẳm tâm thức, chính là những con vật có thể dễ dàng điều khiển đặc biệt là trong đám đông.
Bernays áp dụng những ý tưởng đó để bán sản phẩm và ông đã giàu to.
Thông qua Freud, Bernays đã hiểu được một số thứ mà không ai trong lĩnh vực kinh doanh trước ông có thể hiểu được rằng:
Nếu anh có thể đánh vào sự bất an của mọi người – nếu anh có thể len lỏi vào nơi sâu thẳm nhất của cảm giác không xứng đáng – thì họ sẽ mua bất cứ thứ quái quỷ gì anh muốn họ mua.
Hình thức marketing này đã trở thành cái khuôn của tất cả những quảng cáo trong tương lai. Những chiếc xe tải được giới thiệu cho đàn ông như một cách thể hiện sức mạnh và độ tin cậy. Đồ trang điểm được giới thiệu cho phụ nữ như một thú vui và cách trở thành tâm điểm của những bữa tiệc. Ý tôi là, ôi trời ơi, Burger King đã từng quảng cáo Hamburger với slogan “Thưởng thức theo cách của bạn” – chả đâu vào đâu cả.
Sau cùng, còn cách nào để một tờ tạp chí (có 150 trang hình bóng bẩy của những phụ nữ thuộc tỷ lệ 1% dân số thế giới được đinh nghĩa là đẹp) kiếm ra tiền khác hơn là bán những sản phẩm làm đẹp cho những người khao khát được như những phụ nữ kia? Hay quảng cáo bia với những bữa tiệc sang trọng với bạn bè, các nàng, ngực, xe thể thao, sòng bài, những người bạn, thêm nhiều em hơn, nhiều ngực hơn, nhiều bia hơn, gái, gái, nhảy nhót, xe cộ, chiến hữu, gái! – Hãy uống Budweiser.
Đó là toàn bộ 101 cách marketing ngày nay. Khi tôi học marketing lúc mới bắt đầu kinh doanh, tôi được bảo là phải tìm “tử huyệt” của mọi người và làm nó thêm tệ hơn nữa. Sau đó quay sang và nói với họ rằng sản phẩm của tôi có thể cải thiện cho họ. Trong trường hợp của tôi, tôi bán những lời khuyên về hẹn hò, nên tôi bảo với họ họ sẽ có nguy cơ là ế cả đời, rằng không ai sẽ thích họ hay yêu họ, rằng họ có gì đó sai sai – À! Đây rồi, mua cuốn sách của tôi này!
Tôi đã không làm như vậy, chắc rồi. Nó làm tôi cảm thấy thật ủy mị. Và mất cả năm tôi mới hiểu tại sao.
Trong văn hóa của chúng ta ngày nay, marketing thường là thông điệp. Phần lớn lượng thông tin mà chúng ta nhận được đó là một hình thức marketing. Và vì vậy nếu marketing đang cố làm bạn cảm thấy như shit (cục phân) để bạn phải mua cái gì đó, vậy thì chúng ta đang chung sống với một nền văn hóa được thiết kế để làm chúng ta cảm thấy như shit và chúng ta sẽ luôn muốn bù đắp quá mức theo một số cách.
Một thứ mà tôi đã chú ý sau bao nhiêu năm rằng trong số hàng ngàn người đã gửi mail cho tôi để xin lời khuyên, phần lớn trong số họ chẳng có vấn đề gì có thể nhận biết cả. Vậy mà họ tự đặt ra những chuẩn mực trong mơ cho mình. Như một sinh viên đi đến trường khao khát được đến những buổi tiệc bể bơi với những cô nàng mặc bikini nóng bỏng mỗi ngày và cảm thấy thất vọng khi anh ấy lúng túng trong giao tiếp bởi anh ta phải đến lớp và học những môn khó khăn và phải kết bạn mới và luôn cảm thấy tự ti về chính mình bởi vì anh ta chưa hề sống một mình trước đây. Trải nghiệm sau này có lẽ dễ dàng hơn với anh ta, nhưng chàng ta vẫn đôi khi đến trường đại học và mơ mộng về bữa tiệc quẩy vào mỗi dịp cuối tuần.
Những chuyện kiểu này xảy ra rất thường xuyên. Tôi biết với tôi, định nghĩa về sự lãng mạn và một mối quan hệ khi tôi còn trẻ đó là một thứ pha trộn giữa một tập phim Friends ngẫu nhiên và một bộ phim của Hugh Grant. Không cần nói cũng biết, tôi đã trải qua nhiều năm trong cảm giác thất vọng và như thể có cái gì đó sai sai với tôi.
Bernays đã phát hiện ra tất cả những điều này. Nhưng quan điểm chính trị của Bernays như một phiên bản ăn kiêng của chủ nghĩa Phát Xít – ông ta tin rằng nó là một điều vừa khó tránh khỏi vừa làm thỏa mãn dục vọng của con người rằng kẻ yếu sẽ bị khai thác bởi kẻ mạnh thông qua truyền thông và sự tuyên truyền. Ông gọi nó là “chính phủ vô hình” và tổng kết lại rằng số đông rất ngu ngốc và đáng bị những kẻ thông minh thao túng.
Xã hội của chúng ta đã phát triển đến một điểm rất thú vị trong lịch sử. Chủ nghĩa tư bản, trên lý thuyết, hoạt động dựa trên nguyên lý phân chia tài nguyên để làm thỏa lòng tất cả và đòi lại theo một cách kinh khủng hơn.
Nhưng có lẽ chủ nghĩa tư bản là phương tiện hiệu quả nhất để thỏa mãn cơn khát vật chất của nhân loại – nhu cầu lương thực, nơi ở, quần áo,… Bởi trong một hệ thống tư bản, mọi thứ trở thành lợi nhuận khi củng cố lòng bất an của mọi người, điểm yếu và tính dễ tổn thương, nâng cao nỗi sợ lớn nhất của họ và liên tục nhắc họ về sự thất bại.
Lợi nhuận tỉ lệ thuận với số lượng những chuẩn mực trong mơ, để tạo ra một nền văn hóa của sự so sánh và yếu kém. Bởi những người luôn cảm thấy thấp bé thường là những khách hàng tiềm năng nhất.
Sau cùng, mọi người chỉ mua thứ gì đó khi họ tin rằng nó giải quyết một vấn đề gì đó. Vì vậy, nếu bạn muốn bán được nhiều hàng hơn là vấn đề tồn tại trên thực tế, bạn phải khuyến khích mọi người tin rằng luôn có những vấn đề trong khi không có cái nào cả.
Đây không phải đả kích chủ nghĩa tư bản. Cũng không phải đả kích ngành marketing. Tôi không nghĩ rằng có một âm mưu đang được thực hiện để giữ “những con cừu” trong bầy. Tôi nghĩ hệ thống đang tạo ra động cơ nào đó để định hình truyền thông, và sau đó truyền thông tiếp tục định hình ra một nền văn hóa nhẫn tâm và ảo tưởng dựa trên nguyên lý “sống luôn hướng đến một thứ gì đó”.
Trên tổng thể thì hệ thống đã làm rất tốt và vẫn đang làm tốt mục đích tồn tại của nó. Tôi thích nghĩ đến nó như một giải pháp ít tồi tệ nhất để tổ chức nhân loại. Chủ nghĩa tư bản thả ga luôn mang đến những sự vô dụng mà chúng ta phải nhận biết và thích nghi. Đa số lần, marketing trong nền kinh tế đẩy sự bất an đến với chúng ta làm chúng ta cảm thấy thấp kém hoặc nghiện ngập để tạo ra lợi nhuận.
Một số người có thể tranh luận rằng điều này nên được quản lý và kiềm chế bởi chính phủ. Có thể sẽ giúp được một chút. Nhưng tôi không nghĩ đó là giải pháp lâu dài.
Giải pháp lâu dài duy nhất dành cho những người phát triển đầy đủ nhận thức về bản thân để hiểu rằng truyền thông đa phương tiện đang khai thác điểm yếu và điểm dễ tổn thương của họ và luôn tỉnh táo đưa ra quyết định khi đối mặt những nỗi sợ đó. Thành công của thương mại tự do đã tạo ra gánh nặng cho chúng ta với trách nhiệm thử thách sự tỉnh táo trong cái gọi là tự do chọn lựa của chúng ta. Và trách nhiệm đó thường nặng nề hơn nhiều so với những gì chúng ta nhận ra.
Ảnh: Bernays đã sử dụng ý tưởng của chú mình để xây dựng cả một đế chế quảng cáo. Ông ấy cũng đã làm cho Freud nổi tiếng ở Mỹ bằng cách đăng những lý thuyết của ông ấy lên những tờ tạp chí.
<Phạm Thành dịch>

5/13/22

QUY LUẬT ĐẦU TƯ VÀNG DÀNH CHO CON TRAI

 Arkad đúc rút được 5 quy luật của vàng để chia sẻ cho các con mình:

- Đối với những người sẵn sàng dành ra ít nhất một phần mười số tiền kiếm được để tích lũy cho riêng mình trong tương lai, thì vàng sẽ đến và đến với số lượng ngày càng nhiều.

- Vàng là người làm công cần mẫn và rất nhiệt tình nhất đối với những người chủ khôn ngoan biết nhận ra khả năng sinh lợi và phát triển của nó.

- Vàng luôn luôn trung thành và đem lại lợi nhuận cho những người chủ thận trọng đầu tư theo lời khuyên của những người khôn ngoan.

- Đối với những vụ đầu tư kinh doanh mà bản thân mình chưa nắm rõ hoặc không được người giàu kinh nghiệm chỉ bảo thì rất dễ bị mất vàng.

- Nếu dùng vàng để kiếm lợi một cách phi pháp hoặc làm theo những lời khuyên không đúng, lừa đảo hay phó thác nó cho những kinh nghiệm yếu kém thì rất dễ thất bại và mất sạch vàng.

"Đó là năm quy luật của vàng cha đã hào phóng tặng cho con. Đối với một túi vàng, thì theo con, nó có giá trị gấp hàng chục lần" -  Arkad nói với các con mình. Nomasir nhìn cha đầy cảm kích và nói:

- Con xin kể câu chuyện đến giai đoạn con đang lâm vào cảnh túng quẫn và thất vọng nhất trong cuộc đời mình. Khi đó, con đã mất sạch vàng, ngựa, nô lệ, áo quần đẹp. Cuộc sống của con chỉ đếm được từng ngày.

Tuy nhiên, qua cơn giông trời lại sáng. Thời vận của con cũng đã đến khi con kiếm được việc làm. Đó là công việc cai quản một đám nô lệ xây tường thành ở vương quốc đó.

Khi đã có thu nhập, con bắt đầu áp dụng quy luật thứ nhất của vàng. Hàng tháng con tiết kiệm mỗi một đồng xu được trích ra từ số tiền lương rất ít ỏi của con. Để có được một đồng bạc là cả một thời gian dài. Bởi vì, con còn phải lo trang trải cuộc sống từ số tiền lương rất eo hẹp đó. Con đã lập kế hoạch chi tiêu tiết kiệm đến mức có thể chấp nhận được, với quyết tâm phải kiếm lại số vàng mà cha đã cho con trong thời gian ngắn nhất.

Vào một ngày kia, người chủ nô lệ, vốn từ lâu đã trở thành người bạn thân thiết của con, đến gặp con và nói rằng:

- Anh là một chàng trai trẻ biết tiết kiệm và không phung phí hết số tiền kiếm được. Số vàng anh tích lũy được, liệu có cách nào để nó sinh lợi thêm cho anh không?

- Vâng! - Con đáp lại. - Mong muốn lớn nhất của tôi hiện nay là tích lũy đủ số vàng trước đây cha tôi đã cho tôi. Vì thiếu kinh nghiệm buôn bán mà tôi đã tiêu tán hết số vàng đó rồi.

- Anh có một mong ước rất tốt đẹp khiến tôi rất thán phục. Chắc anh cũng biết, có nhiều cách để số vàng tiết kiệm đó sinh lợi và giúp anh nhanh chóng đạt được ý nguyện. Anh có ý định đầu tư không?

- Thật tiếc! Tôi đã trải qua nhiều kinh nghiệm thất bại chua xót, nên tôi rất sợ bị vấp ngã lần nữa.

- Nếu anh tin tưởng ở tôi, tôi sẽ mời anh tham gia vào một kế hoạch sử dụng vàng rất hiệu quả. - Anh ta đáp lại. - Trong vòng một năm nữa, tường thành này sẽ xây xong, công việc tiếp đến là đúc những cánh cổng bằng đồng để gắn ở các cửa ra vào nhằm bảo vệ vương quốc tránh khỏi những cuộc tấn công của kẻ thù. Theo tôi nhận thấy, khắp xứ Nineved này không gom đủ số lượng đồng để đúc cổng và nhà vua cũng chưa hề nghĩ đến điều này.

Kế hoạch của tôi là chúng ta sẽ huy động mọi người gom góp vàng và gửi cho một đoàn lữ hành tin cậy nhất đến những khu mỏ đồng cách đây rất xa nhờ mua giùm. Sau đó, đồng sẽ được đưa về và dự trữ ở Nineved. Đến khi nhà vua ra lệnh đúc cổng, chúng ta sẽ mang bán số đồng ấy. Có thể trong dịp này, đồng sẽ có giá rất cao. Còn nếu trường hợp nhà vua không mua, chúng ta vẫn có thể bán đồng cho những người đúc khiên, làm tượng...

Nghe anh ấy trình bày kế hoạch đầu tư này, con nhận thấy đây là một dịp may hiếm có để tuân thủ quy luật thứ ba của vàng. Vì vậy, con quyết định đầu tư toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình vào đó. Quả thật, kế hoạch này đã không làm con thất vọng. Nó đã mang lại thành công ngoài sức tưởng tượng và số vàng tích lũy nhỏ nhoi của con đã tăng đáng kể qua đợt buôn bán đó.

Kể từ đó, con được công nhận là một thành viên của nhóm người luôn thực hiện những cuộc kinh doanh mạo hiểm một cách cẩn trọng ấy. Họ đều là những người khôn ngoan và luôn biết cách sử dụng vàng sao cho có lợi nhất. Lúc nào họ cũng thảo luận cẩn thận trước khi tiến hành những kế hoạch kinh doanh mới. Họ không bao giờ phó thác tiền vàng của mình vào những vụ đầu tư không sinh lợi hoặc có nguy mất trắng vốn. Những việc làm khờ khạo như cá độ, ngựa đua, đầu tư mà chưa tìm hiểu kỹ lưỡng như đã xảy ra trước đây với con... họ đều không để mắt tới. Bởi vì, đối với những trò này, họ có thể vạch ra những điểm bịp bợm ngay lập tức.

Qua việc hợp tác làm ăn với những người này, con đã rút ra nhiều bài học sâu sắc cho riêng mình trong việc đầu tư vàng an toàn và mang lại lợi nhuận cao nhất. Theo thời gian, tài sản của con mỗi ngày một gia tăng, con không những thu lại số vàng đã bị mất trước đây, mà còn kiếm được nhiều vàng hơn thế nữa.

Sau những lần vấp ngã rồi thực hiện được nhiều vụ đầu tư thành công, con đã rút ra những kinh nghiệm quý giá, đồng thời ngày càng hiểu rõ hơn năm quy luật của vàng mà cha đã trao cho con. Đối với những người không biết về năm quy luật này thì họ rất dễ để mất vàng trong đầu tư kinh doanh. Nhưng nếu biết tuân thủ theo các quy luật đó, họ không những giữ được vàng mà còn khiến vàng ngày càng phát sinh lợi nhuận.

Nomasir ngừng lại một lúc rồi ra hiệu cho người nô lệ đang ở phía sau cánh cửa. Ngay lập tức, người nô lệ mang vào ba túi da rất nặng. Nomasir đỡ lấy một túi và đặt nó lên sàn nhà, trước mặt cha của mình, rồi nói tiếp:

- Trước đây, cha đã cho con một túi vàng của Babylon. Bây giờ, con xin hoàn lại cha một túi vàng của Nineveh có cùng một trọng lượng như nhau. Tiếp đến, cha trao cho con một mảnh đất sét trên đó khắc năm quy luật của vàng. Giờ đây thay vào đó, con xin mang về cho cha hai túi vàng này. - Vừa nói, Nomasir vừa đặt tiếp hai túi vàng xuống sàn nhà. - Điều này chứng tỏ rằng, con coi trọng sự khôn ngoan của cha lớn hơn túi vàng mà cha đã cho con. Nếu không có sự khôn ngoan này, vàng sẽ nhanh chóng vuột khỏi tay người sở hữu nó. Câu chuyện của con là bằng chứng rõ ràng nhất cho vấn đề đó.

Thưa cha, giờ đây con rất tự hào khi đứng trước mặt cha và nhờ sự khôn ngoan của cha truyền cho con, con đã trở nên giàu có và được mọi người kính trọng.

Ông Arkad âu yếm đặt bàn tay của mình lên đầu Nomasir và nói:

- Con đã tiếp thu rất tốt những bài học của cha và cha thật may mắn khi có được một đứa con trai như con để giao phó tất cả tài sản của mình.

<Sưu tầm>

Vàng ở trên đây là tài sản, là vật quy đổi trong thời gian của câu chuyện. Ở thời bây giờ, bạn có thể thay chữ Vàng = Tiền = Tài sản ... để áp dụng những quy luật này.



3/28/22

CON KHỈ VÀ DOPAMINE

Trong cuốn sách "Tại sao Đạo Phật luôn đúng" của Robert Wright có một thí nghiệm như sau:

"Người ta đem nhốt một con khỉ vào trong một chiếc lồng, bên trong lồng có một chiếc đèn. Mỗi khi chiếc đèn này sáng lên con khỉ sẽ được cho uống một cốc nước ép, mỗi khi uống cốc nước ép thì não bộ của con khỉ tiết ra rất nhiều Dopamine khiến nó vô cùng thích thú và sung sướng. Chẳng mấy chốc, con khỉ dần nắm ra được quy luật này. Nhưng càng về sau, mỗi khi đèn sáng lên thì lập tức Dopamine tiết ra rất nhiều, còn khi uống nước ép thì lượng Dopamine trong não con khỉ chẳng có gì thay đổi cả. 

Hóa ra nguồn vui của con khỉ là thời điểm nó mong nhận được cốc nước ép, chứ không phải bản thân của cốc nước ép đó."

Một ví dụ khác: giả sử chúng ta chưa bao giờ được ăn bánh Tiramisu, lần đầu tiên được ăn chúng ta cảm thấy: "ôi thật tuyệt vời, chiếc bánh này ngon xịn mịn quá...". Não bộ của chúng ta tiết ra rất nhiều Dopamine, đỉnh điểm là khi chúng ta cầm chiếc bánh trên tay và chuẩn bị cắn miếng đầu tiên, còn sau khi đã ăn, cảm giác thích thú, khoan khoái này giảm đi nhanh chóng. 

Hay cảm giác hồi bé hồi hộp mong ngóng đến tết, nhưng ngay khi qua đêm giao thừa thì cảm giác thích thú dần dần vơi bớt.

Mua cái điện thoại mới, nhưng vài hôm là hết thích.

Mua cái oto mới, tháng sau là chán.

Làm cái nhà to nhất xóm, nhưng rồi cũng vẫn không hài lòng.

Đó cũng là trạng thái của trẻ con rất háo hức khi đòi mua đồ chơi, nhưng khi mua về đến nhà, vài hôm là chán ngay.
...

Hóa ra mọi thứ chúng ta luôn nhìn thấy và nhận thức đều là VÔ MINH... cốc nước ép hay bánh kem chỉ là phần nổi của tảng băng chìm (sự nhầm lẫn cho rằng Cốc nước ép hoặc Bánh kem là điều cần đạt được để có hạnh phúc). Chúng ta cứ nghĩ rằng chúng ta sống được tự do lựa chọn, tự mình nhận thức, nhưng thực ra chúng ta đang bị guồng quay của dục vọng bản ngã và sự khao khát thỏa mãn, điều khiển và nhấn chìm. Chúng ta sẽ không ngừng theo đuổi sự thỏa mãn tiếp theo: Một lần mua sắm tiếp theo, chiếc điện thoại mới tiếp theo, chiếc xe mới tiếp theo, ngôi nhà to hơn ngôi nhà cũ, chức vụ thăng tiến hơn nữa...

Có những người sau khi đã đạt được địa vị mong muốn, áp lực đầy mình nhưng họ vẫn không ngừng mong muốn và tranh đấu để có địa vị cao hơn nữa. Có những người mua sắm không giới hạn, trong nhà đầy những đồ không bao giờ dùng tới, nhưng họ vẫn tiếp tục mua sắm không bao giờ ngừng. 
Chúng ta luôn cố gắng theo đuổi sự mãn nguyện, khi đã đạt được rồi thì cơn khoái cảm Dopamine nhanh chóng mất dần, và chúng ta lại tiếp tục khao khát thứ khác nhiều hơn nữa... đây chính là sự nhầm lẫn tai hại (vô minh), là nguồn cơn dẫn đến những đau khổ, bất hạnh trong cuộc đời... mà Đạo Phật gọi là "Biển khổ vô biên hay Đời là bể khổ". Kinh Phật tiếng việt ngày nay được dịch ra từ Kinh Phật tiếng Pali cổ, trong tiếng Pali "Khổ" có nghĩa là "Trạng thái khó kham nhẫn chịu đựng" hay còn gọi là "sự không hài lòng"...


Chẳng thế mà Phật Thích ca mới chỉ cho chúng sinh rằng: "Biết đủ là đủ"... chúng ta cho rằng hạnh phúc đi đôi với tiền bạc, tài sản, hay danh vọng địa vị, hay sự thỏa mãn khao khát... nhưng thực chất đây chỉ là "sự hạnh phúc ngắn ngủi". Nếu chiếc iphone 12 từng là niềm vui, và đem đến cho bạn sự hạnh phúc, thì tại sao bạn lại phải mua chiếc iphone 13? Và thực tế là con số này sẽ dường như không có điểm dừng? Vậy hạnh phúc thực sự là gì, có phải là sự thỏa mãn tức thời giả tạm, hay là sự trải nghiệm cuộc sống trên từng phút giây, trên từng hành trình, chúng ta có thể tìm nó qua nhiều cách thức: như Thiền, thực hành Chánh niệm mỗi ngày, đi tìm IKIGAI của người Nhật, tìm được trạng thái Flow trong cuộc sống đời thường, hay rèn luyện một môn phái nào đó...?

Nếu hạnh phúc thì rửa bát quét nhà, đi bộ, hít thở, ăn rau cũng thấy hạnh phúc... còn nếu không, dù có ăn cao lương mỹ vị, sở hữu tài sản kếch xù, đi siêu xe, làm ông Hoàng, bà Hậu... vẫn thấy khổ... Hạnh phúc thực phải tự chúng ta đi tìm, không một ai có thể nói cho chúng ta hiểu được về hạnh phúc hay sự giải thoát, nếu chúng ta không tự mình nếm, tự mình chứng ngộ.


Tôi chợt nhớ tới câu nói của nhân vật Morpheus nói với Neo trong một bộ phim cực hay - The Matrix (Ma trận): "Tôi chỉ có thể chỉ cho anh cánh cửa ở đâu, nhưng chính anh mới là người vượt qua nó."

<Duy Thanh>

>>>Xem thêm bài viết: cách cai "  nghiện"   Dopamine



3/10/22

NHÀ Ở CHỮA LÀNH

Căn liền kề Tesla, xu hướng nhà ở theo p/cách CHỮA LÀNH của tập đoàn Trung Nguyên đang bán với giá trên dưới 10 tỷ 1 căn. Thiết kế chiếm đến 40% d/tích sân vườn và ban công, đưa KHÍ TƯƠI và ÁNH SÁNG TỰ NHIÊN vào trong nhà, để con người đô thị cũng đc sống thuận tự nhiên. 

.

Trong khi đó mỗi ngày tư vấn cho bà con, tôi vẫn cố để đưa ra những phương án tối ưu nhất (mà đến 5,10 năm nữa khi cả thế giới người ta sống trong những căn nhà như vậy lúc đó bà con mới thấy), và bảo vệ tối đa quan điểm của những phương án này, trước sự lung lay khi phải đối mặt với "lời khuyên" chủ quan của hàng xóm, họ hàng, dăm ba thầy bà rởm đời chỉ quan tâm đến túi tiền của bà con và biết cách để móc một cách khéo léo bằng cách dọa dẫm hoặc tô vẽ, đánh vào lòng tham và nỗi sợ. 

.

Các cụ dạy rằng: "Cây ngay không sợ chết đứng", "Đức năng thắng số.", "Tâm còn chưa thiện, phong thủy vô ích - Khổng Tử.", hay như câu chuyện của Đại sư phong thủy họ Tào nói với Triệu Tử Hào: "Phong thủy nhà anh không cần xem nữa, những nơi có anh ở đều là nơi có phong thủy tốt cả rồi."

.

Kẻ cắp thì đêm về hay mớ ngủ mất hết tài sản.

Kẻ hại người thì lại lo sợ người về hại lại mình.

Tâm còn xấu, độc hại thì luôn lo sợ thiệt, sợ người dụng tâm xấu với mình, bất chấp thực tế thế nào.

Quán chiếu đào sâu Tâm mới thấy tầng tầng, lớp lớp sâu thẳm của nó.

Phong thủy hay Niệm Phật nhưng đêm về Tâm vẫn còn bất an, lòng vẫn còn động đậy, bản ngã vẫn còn trồi còn khởi, vậy thì Phong thủy hay Công đức há chẳng phải là vô ích hay sao?

.

Chỉ sợ Tâm chưa ngay, còn Phong thủy-dễ lắm.

Như những người muốn làm giàu nhanh vậy, nhưng con đường Chính Đạo thì k dễ chút nào, phải đổ mồ hôi, nước mắt, thời gian, thử nghiệm, trải qua, nếm mùi thất bại, đau khổ... mới tìm thấy công thức, hay con đường. Còn đa phần đều muốn giàu mà không tốn mấy sức, bằng việc tin vào lời hay niềm tin chủ quan của một kẻ nào đó mà không tự chứng thì đó là MỘT CANH BẠC. Phong thủy khi Tâm chưa ngay đó cũng là MỘT CANH BẠC.


<Duy Thanh>






3/2/22

HỖN LOẠN, TRẬT TỰ VÀ ĐỊNH LUẬT MURPHY

Định luật Murphy: “Bất kỳ thứ gì có thể trở nên tồi tệ, thì sẽ trở nên tồi tệ.” (trong cái rủi có cái xui).

- Vũ trụ hàng triệu năm trước được hình thành từ sự hỗn loạn mà ra.
- Hỗn loạn tạo ra chiến tranh và chiến tranh nổ ra để thiết lập, phân chia lại cấu trúc của thế giới. Khi mà năng lượng của trật tự không còn đủ mạnh để kiểm soát.
.
- Tại sao một căn nhà không được dọn dẹp, sẽ trở nên bẩn thỉu, bừa bộn và ngày càng bừa bộn hơn?
- Tại sao sân vườn cỏ rêu sẽ mọc um tùm và ngày càng um tùm , hoang phế hơn khi không có người ở.
- Tại sao đa số các cuộc hôn nhân đều luôn khó khăn và có sự bất ổn định? Đa phần các gia đình hạnh phúc thì đều có cấu trúc giống nhau, nhưng các gia đình không hạnh phúc thì có vô vàn đáp số cho sự không hạnh phúc này (tài chính, nuôi dạy con cái, khác biệt về tư duy cốt lõi, chạy theo đám đông, thiếu niềm tin...)
- Tại sao một nhân viên văn phòng có thế mạnh về một kỹ năng nhất định, nhưng khi vào nhiều môi trường anh ta vẫn lẹt đẹt và không phát huy được? Vì số môi trường phù hợp với thế mạnh của anh ta là số ít, trong khi đó có vô vàn môi trường không phù hợp với anh ta.
- Tại sao chơi cờ bạc, đỏ đen, sấp ngửa đa phần đều là kẻ thua cuộc? Xác suất có phải là 50-50?

.
Vậy thì những điều tồi tệ đến trong cuộc đời này có phải là do bạn hay do một ai khác, khi đó là một quy luật tất yếu của cuộc đời này?
.
Xác suất của sự đỏ - đen, tốt - xấu, được - mất, hên - xui, may mắn - rủi ro, hỗn loạn - trật tự... không phải 50-50 như chúng ta tưởng. Sự thực là xác suất của trật tự, những điều tốt cho lợi thế của chúng ta chỉ là số ít, trong khi đó xác suất của điều bất lợi và hỗn loạn dường như là vô hạn. Hãy cứ thử thả một bộ đồ chơi ghép hình xuống nền nhà để biết, xác suất để các mảnh ghép ghép đúng vị trí là rất thấp, trong khi đó có hàng trăm, nghìn cách để chúng xáo trộn.
.
Sự hỗn loạn luôn diễn ra từng giây, từng phút trong mỗi người, mỗi vật, mỗi việc. Hỗn loạn liên tục, và cực điểm sẽ gây ra mất cân bằng, phá vỡ trật tự sẵn có.
.
Làm thế nào để sống giữa Sự hỗn loạn, luôn thay đổi và bất ổn?
Các nhà khoa học, triết gia phương tây như ông Murphy mới phát hiện ra gần đây nhưng thật diệu kỳ, những nhà hiền triết phương đông đã nói về nó hàng ngàn năm qua.
.
- Nếu râu của bạn mọc lởm chởm sau nhiều ngày, hãy khéo léo tỉa tót và tạo hình cho nó, đưa nó vào khuôn khổ. Tất nhiên chính bộ râu cũng phải tự hào với diện mạo mới.
- Nếu cuộc đời ném cho bạn vài quả chanh chua loét, đừng vội than thở. Hãy nhẹ nhàng ngồi xuống, cho thêm chút đường chút muối để có món giải khát tuyệt vời lại tốt cho sức khỏe.
- Đời sẽ khó càng khó thêm, khi không kiểm soát được sự hỗn loạn trong cơn khốn khó.
- Việc tâm lo lắng, trách móc, than thở, chạy loạn để cầu xin, cầu may, tránh rủi gặp may... đó là dấu hiệu đầu tiên của sự hỗn loạn. Và sự hỗn loạn sẽ càng làm vấn đề trầm trọng thêm chứ không thể giải quyết vấn đề.
.
Một số ít người trên Trái đất này nhận ra được hệ quả của Sự hỗn loạn nên họ tìm cách để giữ thăng bằng (trật tự) của chính mình bằng các phương pháp định tâm: Thiền, Chánh niệm, Cầu nguyện - Sám hối, Điềm đạm giữ quân bình, Dưỡng sinh - Dưỡng thần... Họ thường ẩn dật, ít xuất hiện, và quan tâm đời sống nội tâm của chính mình, họ thích lặng yên và yên bình, dung dị, nên ít ai phát hiện ra họ. Những kẻ thường hay xuất hiện đại chúng, đánh bóng tên tuổi, biết một số "bài vở", "chiêu" nắm bắt tử huyệt tâm lý, đặc biệt hiện nay còn biết làm marketing và tạo phễu chuyên nghiệp như những nhà đa cấp Ponzi trên thế giới, rêu rao về một đạo lý mà bản thân chưa từng nếm thì thường không phải một vị thánh.

<Duy Thanh>