7/26/18

Bên kia đỉnh dốc, người ta đồn thế thôi...

Tôi rất muốn hát những khúc ca bỏng cháy.
Hoà dòng người từng ngày không lẫn mình với ai.
Tôi không quen có thật nhiều đắn đo, khi đứng trước nhiều lối rẽ.
Bình thản trong gian nan tin ở chính mình.

Dù thật lòng tôi biết bước chân mình nhỏ bé.
Vươn vai lên ít nhất cũng thấy mình lớn hơn.
Tôi không lo rơi vào trong lãng quên, mong được nhớ in sâu từng khoảnh khắc.
Nở nụ cười rạng rỡ trên đài cao.

Bên kia dỉnh dốc.
Người ta đồn thế thôi ở nơi kia chỉ là ẩn số.
Nhưng tôi tìm thấy.
Vầng Dương vẫn chói chang.
Và tôi vươn đôi bàn tay.
Rung chuông vàng.

<Bức Tường band> 

 

7/21/18

Đúng là mấy thằng điên...


Trưa ngoài đường, thấy có tấm tôn che mái rớt giữa đường, xe cộ chạy qua cán kêu lốp cốp. Có mấy chiếc xe chạy qua phải lạng suýt chút đụng người kế bên. Thằng nhóc nhà ven đường lon ton chạy ra kéo tấm tôn vô lúc xe vắng, mẹ nó mắng: "Điên hả, xe cộ tùm lum chạy ra lượm làm chi."

Tối vắng, xe ngang ngã tư, đèn đỏ nên có thằng kia dừng xe đúng luật. Chiếc xe đằng sau lao lên vụt qua khỏi đèn, người trên xe lao đi quay đầu nhìn, quăng lại hai chữ, "thằng điên, không có ai cũng dừng."

Sáng bên đường có người đánh lộn, thằng nhỏ vẹt người chạy vô can, bị người ta quăng cái chai trúng đầu, mấy người đứng xung quanh đang cầm điện thoại quay phim buông lời, "Thằng điên, nhiều chuyện chi cho ăn đòn."

---

Sân bay đông người, có thằng nhỏ đứng xếp hàng chờ làm thủ tục, bên dưới có mấy người lớn lớn huých cho mấy cú để nhào lên trước, tiếng người lớn nghe bên tai, "Chen lên cho nhanh, đứng chờ biết khi nào, điên à."

Con nhỏ mở cái hộp sữa ra uống, xé vỏ cái ống hút, cầm bao nilon trên tay, nhìn loanh quanh không thấy thùng rác nên nhét luôn vào giỏ xách. Con bạn đứng chung thấy, hỏi luôn sao không quăng cho rồi, bỏ vô dơ cái túi, con điên.

Cậu trẻ làm nghề phát tờ rơi, hết ca, cậu chưa về vội, nán lại canh đường bớt xe thì cúi lượm hết mấy tờ người ta quăng lại xuống đất. Mấy người làm chung chửi, thằng điên, xong việc thì lo mà về nhà sớm, ở lại làm chi việc này.

Mừng quá, vẫn còn mấy thằng điên...


<sưu tầm>


7/12/18

KHI CUỘC SỐNG TRỞ NÊN BẾ TẮC...

Bạn tôi ơi, có những khoảng thời gian trong đời có bao giờ bạn cảm thấy chán chường, buồn bã, giận dữ, thậm chí là tuyệt vọng, bế tắc với cuộc sống hiện tại không? Có người thì loanh quanh với cuộc sống tẻ nhạt lặp đi lặp lại; người thì làm việc mỗi ngày như một cỗ máy mà không có lấy một niềm vui với công việc hiện tại; người thì năm lần bảy lượt đi xin việc đều bị từ chối; người sống cuộc sống thiếu thốn, chật vật với tài chính, lo ăn từng bữa; người bao nhiêu năm vẫn chưa có được mối tình trọn vẹn; người thì sống thu mình khép kín, không có lấy một người bạn để thủ thỉ những lúc gục ngã; người tự ti mặc cảm không tìm ra ý nghĩa tồn tại; người vứt bỏ công việc gò bó, ổn định để ra khởi nghiệp, và nhiều tháng trôi qua công việc vẫn chưa có tiến triển rõ rệt...

Cuộc đời mỗi người là một chuỗi những cung bậc cảm xúc, có vui có buồn, không phải tất cả mọi chuyện lúc nào cũng diễn ra một cách dễ dàng, êm đẹp như ta mong muốn. Hãy chấp nhận nỗi buồn, sự stress, và những cảm xúc tồi tệ, vì đó là một phần của bạn, một phần của tôi, một phần của cuộc sống này; đừng tìm cách tránh né bạn ơi, vì dù ta có tránh né, ta cố tỏ ra mình vẫn ổn trước mặt mọi người, trước cuộc sống thường ngày, nhưng khi trở về nhà, trong căn phòng vắng ta lại một mình với nỗi cô đơn, bế tắc tột cùng...

Không có gì mãi mãi; buồn bã, chán nản, bế tắc cũng vậy, chúng sẽ đến và đi như những cảm xúc khác, nhưng quan trọng là bạn học được cách chấp nhận nó rồi, đừng để nó ảnh hưởng lên bạn, đừng vì không kiểm soát được những cảm xúc lúc đó, nó sẽ gây ra những điều không mong muốn sau này. Tôi cũng đã từng trải qua những cảm xúc như vậy bạn tôi à, có lúc tôi đã từ bỏ vì chán nản, có lúc tôi hành động ấu trĩ vì buồn bã, tức giận mà không kiểm soát được cảm xúc bộc phát, từng có lúc cuộc sống rơi vào bế tắc... mà nghĩ quẩn... Nhưng thật may mắn vì ta nhận ra được điều đó sớm, để điều chỉnh mình tích cực hơn mỗi ngày.

Hãy đứng lên nào! Vươn vai và hít thật sâu căng tràn lồng ngực, sau đó vận động một vài động tác tại chỗ, chạy, đi bộ, tập thể dục, hay đơn giản là nhẩy tại chỗ...gì cũng được miễn là làm cho cơ thể bạn nóng lên... bởi vì: khi cơ thể vận động sẽ tiết ra một số loại hormon như Endorphines, serotonin, oxytocin... giúp tinh thần chúng ta phấn chấn hơn, giảm bớt căng thẳng hiện tại đó; Sau đó hãy bình tĩnh, nhìn nhận khách quan những rắc rối, những khó khăn mà bạn đang mắc phải, hãy đối mặt với nó, đối mặt với những nỗi sợ trong bạn, đừng tránh né vì những điều này sẽ giúp con người bạn trưởng thành... Bạn đang có một kết quả học hành bết bát tồi tệ, hãy xem xét tại sao? Cầm bút lên list ra những môn học bạn đang nợ và lên một kế hoạch, mục tiêu chi tiết để trả nợ, hãy đối mặt với sự lười biếng, với sự rụt rè khi phải học lại với các em khóa dưới. Nếu bạn đang chán nản, bế tắc, căng thẳng mỗi ngày với công việc hiện tại, hãy tạm dừng một chút, nhìn xem vấn đề ở đâu, ai làm bạn ức chế, có điều gì đang làm bạn sợ không, hãy mạnh dạn nói lên tiếng nói, nói lên quan điểm của bạn với Sếp với Team, với đồng nghiệp; nơi làm việc là nơi chiếm phần lớn cuộc đời bạn, bạn có muốn cuộc đời mình luôn ức chế, khó chịu ngày này qua ngày khác hay không? hãy để công việc mang lại niềm vui, sự hào hứng cho bạn nha! Nếu bạn đang đau đầu với Startup của mình, không đủ nguồn lực, chưa tìm ra được chiến lược Marketting hiệu quả, bạn đang ở khoảng trùng của đoạn đường, xin đừng nản chí, hãy cứ tiếp tục kiên trì; "nếu bạn muốn làm bạn sẽ tìm được cách, nếu bạn không muốn bạn sẽ tìm được lý do!" Trước tiên hãy làm tinh thần thoải mái bằng một việc khiến bạn cảm thấy vui vẻ và phấn chấn đã. Như tôi lúc này đây, cũng đang gặp phải một số vấn đề căng thẳng trong công việc, bây giờ đã là buổi đêm và tôi quyết định viết những dòng này để động viên những bạn giống như mình để chúng ta cùng vượt qua, giúp được các bạn cũng sẽ mang lại niềm vui, động lực lớn cho tôi đấy ^^.

Hồi sinh viên, tôi gần như là học sinh bết bát nhất lớp, rất ít khi đi học, hết năm học thứ 3 tôi nợ tổng cộng 20 môn, lúc đó tôi tình cờ đọc được cuốn sách này: "Ping - Vượt khỏi ao tù", cuốn sách đã giúp tôi rất nhiều, hy vọng nó cũng sẽ giúp ích được cho bạn!

Tôi luôn ở đây để lắng nghe, hãy chia sẻ suy nghĩ và quan điểm của bạn! Và hơn hết nếu buồn bã, chán nản, bế tắc trong cuộc sống, đừng giữ lấy một mình, ít nhất cũng có tôi ở đây rồi, bạn nha :D...

<Duy Thanh>.



7/10/18

Nếu không có ngày nắng hạn, liệu ta có biết quý trọng cơn mưa?


Nếu nhiều năm về trước bạn hỏi tôi rằng: trong cuộc đời điều gì là quan trọng nhất, điều gì làm cuộc sống của chúng ta vui vẻ, hạnh phúc? Tôi sẽ không biết trả lời rõ ràng là như thế nào, nhưng có lẽ rằng một cuộc sống sung túc, đầy đủ vật chất, hay nôm na là có nhà, có xe, có tiền, có những thứ đẹp đẽ, sang trọng, có những thành tựu nhất định để hãnh diện bằng bạn bằng bè có lẽ là một thiên đường mơ ước.

Bạn hỏi về hạnh phúc, một cậu sinh viên sẽ trả lời cho bạn hạnh phúc thế nào; một người đàn ông trưởng thành mải mê với guồng quay cuộc sống, với gia đình 4 miệng ăn đang phụ thuộc vào anh ta sẽ cho bạn biết hạnh phúc là ra sao; một đứa trẻ thơ nghộ nghĩnh và ngây thơ đang tuổi ăn tuổi chơi đôi khi bị ba mẹ đánh đòn sẽ cho bạn thấy hạnh phúc đơn giản như thể nào; một người lớn tuổi trải qua hơn nửa đời người sẽ khuyên chúng ta phải sống làm sao...

Thuở còn học sinh, những năm thời cấp 1, một bộ lắp ghép mô hình kỹ thuật làm tôi ước ao, tôi không còn nhớ rõ giá trị của bộ lắp ghép mô hình năm ấy, nhưng tôi nhớ rõ cảm giác của đứa trẻ tự ti giữa các bạn, khi tất cả các bạn trong lớp đều đầy đủ đồ dùng học tập cho môn học, cô giáo dặn rằng buổi học đầu cô châm chước, những buổi sau các bạn phải có đủ dụng cụ. Thật là, tôi cũng khá quen với việc thiếu thốn này rồi, nhưng việc ta quen cũng không làm giảm bớt đi được cảm giác tự ti mặc cảm trong trái tim của một đứa trẻ non nớt. Hạnh phúc khi đó chắc rằng là niềm vui khi lên lớp được giống như bạn bè!

Những năm đầu cấp 3, tôi luôn nghĩ rằng nếu có một dàn máy vi tính ngay tại nhà, chắc có lẽ là điều không tưởng, tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có được, bạn có thấy ngố không, bạn đang cười tôi phải không đấy :D? Tuy nghĩ rằng điều đó không thành sự thật được, nhưng lúc nào cũng ước ao, ao ước, nếu thành hiện thực thì đó chắc hẳn là điều rất rất tuyệt vời, hạnh phúc. :)))

Thời sinh viên, chỉ vì mơ ước có được con wave lậu (không có giấy tờ, 4,5 triệu gì đó thì phải) mới chân ướt chân ráo ra Hà Nội bị quả lừa đầu đời, hí hửng kiếm được quả việc làm thêm nhàn nhã mà lương hậu hĩnh, có tiền để mua được xe máy ^^. Hạnh phúc lúc này có lẽ là hứng khởi với hy vọng sáng sủa sẽ mua được xe máy đi học, đi lượn Hà Nội cho oách đây; nhưng sau khi bị lừa hạnh phúc tụt đi tí, chỉ cần lấy lại được tiền bị lừa là hạnh phúc lắm rồi ^^!

Mỗi quãng thời gian qua đi, ta lại có một ao ước Hạnh phúc khác nhau thì phải? Hạnh phúc của chúng ta có phải là những gì chúng ta chưa có được hay không? Có phải là thứ mà nhiều người xung quanh chúng ta đang có hay không? Những thứ ở trên, dù chậm hơn người khác, dù không phải ở chính thời điểm mong ngóng nhất, nhưng rồi tôi đều có được, nhưng cái cảm giác Hạnh phúc về điều có được đó cũng chẳng được lâu, có những thứ bố mẹ tôi phải cố gắng để tôi cũng có như bạn bè, có những thứ tôi phải cố gắng để đạt được. Thật là buồn cười, khi ta mải mê quay cuồng với cuộc sống để đạt đến một đích mà ta cho rằng sẽ rất Hạnh phúc và vui vẻ nhưng cảm giác ấy nó lại chẳng được lâu, đôi khi còn là cảm giác trống rỗng. Tôi bắt đầu hoài nghi về những thứ xa xăm kia, Nhà, Xe, Sang trọng, Hãnh diện, Giàu sang Phú quý, cái nhìn trầm trồ từ đôi mắt kẻ khác... cảm giác của tôi sẽ thế nào khi đạt được điều đó, và cảm giác thực sự của những người đã đạt được những điều đó là thế nào nhỉ? Không biết có thật sự là Hạnh phúc không???

Hơn một tuần nay, Hà Nội vào đợt nắng nóng nhất từ đầu hè đến giờ, nhà tôi không có điều hòa - thi thoảng bạn vẫn trêu, mày phải lắp điều hòa đi thì mới có người yêu :))). Có mỗi cái quạt "con cóc" quay chậm hơn con rùa, nó đóng đầy bụi bó lấy cái cánh quạt kêu cọt ca cọt kẹt, một phần do lâu ngày không tra dầu nữa. Khỏi phải nói bạn cũng tưởng tượng ra được cảnh mấy đêm đỉnh điểm nóng thế nào rồi nhỉ, tôi tưởng mình chịu nóng tốt lắm, nhưng mà đêm cũng dậy mấy lần vì nóng vã mồ hôi. Sáng hôm nay, Hà Nội đổ rào cơn mưa, trời dịu hơn hẳn sau những ngày nắng nóng, bình thường tôi vẫn rất thích mưa, nhưng hôm nay tôi càng yêu mưa hơn. Hẳn là trải qua những ngày nóng bức, mới thấy quý trọng cơn mưa đến nhường nào ^^. Đây cũng là Hạnh phúc phải không bạn thân mến, một sự hạnh phúc đơn giản, nhẹ nhàng, không khuấy động cảm xúc của ta lên cao trào, nhưng cũng không làm ta hụt hẫng, trống rỗng... Có đôi lúc Hạnh phúc đến cũng bình dị, tự nhiên như thế, khi ta cảm nhận một món ăn đơn giản nhưng sao hôm nay mùi vị nó ngon lành đến vậy??? Hôm nay đứng trong thang máy, giữa những người lớn đang say sưa vào chiếc smartphone để không bỏ phí khoảng thời gian đứng đợi đến nhà, ta quay sang nhìn thấy em bé đang nhìn ta mỉm cười đáng yêu, bỗng dưng... sao ta thấy vui lạ thường? Phải chăng ta đã vội vàng tìm kiếm Hạnh phúc ở nơi đâu, mà quên mất Hạnh phúc thật sự lại đến từ những điều bình dị nhất quanh ta? Phải chăng ta cảm thấy bứt rứt khi chưa có được thứ ta muốn, và sau đó ta lại không trân trọng khi có được, cho đến khi ta đánh rơi...


Tôi đã từng đọc ở đâu đó, câu như thế này: Happiness comes from simple things!

I love being silly,
as long as silly means
being honest to myself…
.
I love being imperfect,
as long as imperfect means
being perfectly what I am…
.
Because the true happiness
doesn’t come from
the everything spectacular
but it comes from
the acceptance of
everything in our life
as it is…

Bạn tôi ơi, bạn có đang là người đi tìm kiếm Hạnh phúc, bạn đang nghĩ gì? Hãy nói cho tôi biết, tôi luôn ở đây để lắng nghe bạn!

<Duy Thanh>.